Nụ cười của Chu Ngọc Thành dần dần cứng ngắc, nói: "Ách, cô có thể lặp lại lần nữa không? Tôi nghe không rõ.”
Cố Vân Khê nói lại một lần nữa, trong sự tao nhã lộ ra vẻ rụt rè.
Chu Ngọc Thành rất xấu hổ: "Vậy... cô có thể dùng tiếng Trung nói không?”
Cố Vân Khê vô cùng kinh ngạc: "Ông nghe không hiểu tiếng Anh? Không phải ông tới từ HK sao? Tiếng Anh ở đó rất phổ biến nha.”
Chu Ngọc Thành tuy cảm thấy Cố Vân Khê chỉ thuận miệng nói, không phải cố ý nhục nhã hắn, nhưng đáy lòng nổi lên một tia nhục nhã: "Tôi..... hồi nhỏ đọc sách không nhiều lắm.”
Cố Vân Khê nhìn bộ dáng khó xử của hắn ta, khóe miệng hơi nhếch lên, đây tính là gì đâu, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
"Điều đó thực sự quá tồi tệ. Tôi thường nói với gia đình mình rằng bằng cấp, mặc dù không đại diện cho phẩm chất của một người, nhưng nó có thể đại diện cho chỉ số IQ của một con người."
Đây là đang ám chỉ Chu Ngọc Thành không thông minh sao? IQ không cao? Chu Ngọc Thành có chút chịu không nổi, cô có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không? Miệng thì không biết giữ mồm giữ miệng, EQ thì lại không cao, cả người cũng chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn.
"Cũng không thể nói như vậy, có một số trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như tôi từ nhỏ gia cảnh không tốt, không có khả năng đọc nhiều đọc sách, nhưng tôi lại có thể dựa vào nỗ lực của mình, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, vì gia nghiệp này mà chống đỡ được cả một khoảng trời."
Nói đến phần sau, hắn ta có chút tự đắc: "Sau này, nếu như tôi cưới vợ mới, sẽ cho cô ấy điều kiện vật chất tốt nhất, cô ấy muốn cái gì, tôi đều có thể mua cho cô ấy.”
Lúc nói lời này, hắn nhìn thẳng vào Cố Vân Khê vẻ mặt đầy ám chỉ.
Cố Vân Khê tất nhiên là vô cùng muốn ói, đây là loại người gì vậy. “Tôi có thể hỏi ông một câu hay không?”
Chu Ngọc Thành si ngốc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này, khuôn mặt không thua gì ngôi sao Hồng Kông Đài Loan vừa thanh mát lại thoát tục, đặc biệt phù hợp thẩm mỹ của hắn.
"Đương nhiên rồi, cô cứ hỏi đi."
“Các người kiếm tiền khó đến vậy sao?" Cố Vân Khê hỏi một vấn đề kỳ quái: "Tôi nghĩ nó lại rất dễ dàng."
Chu Ngọc Thành nghe vậy có chút sửng sốt, cô đây là có ý gì?
“Tiền đương nhiên là khó kiếm, cho nên, tôi hy vọng vợ tương lai của tôi có thể tiết kiệm một chút.” Đây là đang bắt đầu rồi sao?
Cố Vân Khê thưởng thức chén trà, tựa tiếu phi tiếu nhìn ông ta nói: "Vậy chúc ông thuận lợi tìm được một người như vậy.”
Rõ ràng là lời trào phúng, nhưng Chu Ngọc Thành vừa nhìn thấy cô cười, không khỏi có chút vui mừng, cô đây cũng có ý quan tâm với hắn đúng không? Nếu không tại sao lại cười với hắn?
Hắn ta nhất thời vô cùng hạnh phúc nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy Cố tiểu thư tôi đã rất thích, cô là người vợ lý tưởng của tôi..."
Cố Vân Khê đặc biệt im lặng nhìn hắn ta nói chuyện, nha, đúng là bọn đàn ông.
“Hơn một vạn, đây chỉ là nói đến những thứ quần áo không bắt mắt nhất trong tủ của tôi. Từ trước đến nay, tôi luôn thích những thứ quần áo xa xỉ cùng các trang sức, túi xách, tôi thích nhất là mỗi ngày đều ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy…..."
Lời nói của cô tựa như một chậu nước lạnh dội xuống từ đầu, khiến cho sắc mặt của Chu Ngọc Thành ngay lập tức biến đổi. Hắn ta bỗng nhiên cảm thấy không khống chế được cô gái trước mắt, cô quá ham hư vinh, như vậy thì không được.
"Một cô gái làm sao lại có thể kiêu ngạo như vậy nha, không phải chỉ cần quần áo sạch sẽ là được rồi sao? Giản dị hiền tuệ mới là tiêu chuẩn của một người vợ tốt."
Cố Hải Triều đúng là cũng có bệnh, rõ ràng chỉ mới làm giàu lên, mà lại nuông chiều em gái đên như vậy, đây là ngại mình nhiều tiền sao?
Cố Vân Khê vốn thích hưởng thụ, nhưng cô đây là dựa vào tiền do chính mình kiếm được, mỗi một phân tiền đều tự tay cô làm nên.
“Tôi sẽ không khinh thường người nghèo làm theo ý mình, nhưng nhìn không ra những loại đàn ông cổ hủ, nghèo nàn tư tưởng từ trong xương tủy như ông thì có gì tốt chứ? Là đàn ông thì phải biết kiếm tiền, mọi chuyện thì phải nghe theo lời của vợ mình, hiểu được tam tòng tứ đức thì mới là người đàn ông tốt.”
Lời nói đại nghịch bất đạo này khiến cho Chu Ngọc Thành không khỏi biến sắc: "Cái gì gọi là tam tòng tứ đức của đàn ông chứ? Tôi chưa từng nghe nói qua.”
"Ra ngoài phải nghe theo, vợ ra lệnh phải phục tùng, vợ nói sai phải mù quáng đi theo, vợ trang điểm phải đợi được, vợ tiêu tiền phải bỏ ra được..."
Không đợi cô nói xong, Chu Ngọc Thành liền nghe không nổi nữa, tức giận nói: "Chỉ có loại con gái ngây thơ không hiểu thế sự như các cô mới có thể mơ mộng hão huyền tới như vậy. Cô tỉnh táo một chút đi, trên đời này không có loại đàn ông nào như vậy đâu.”
“Đúng là người đàn ông chưa từng trải đời, thật đáng thương.” Cố Vân Khê đột nhiên công kích: "Loại đàn ông như ông thật sự không được, ông nhất định sẽ không lấy được vợ tốt đâu.”
Chu Ngọc Thành tức giận mặt đỏ tới mang tai, mắng: "Cô nói cái gì?”
Trong lúc hắn giận dữ, Cố Vân Khê không nhanh không chậm thử dò xét, nói:"Đúng rồi, tôi cố ý hỏi thăm bạn bè HK một chút về ông, hắn nói là chưa từng nghe ai nói qua, cũng chưa từng nghe ai nói đến Chu gia.” Cô hoài nghi nhìn ông ta nói: “Ông không phải là kẻ lừa đảo giả mạo chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT