Trong sân, Cố Như nước mắt lưng tròng ngồi ở trên bậc thang, thỉnh thoảng giơ tay lau chùi, rơi lệ trong gió lạnh, vô cùng đáng thương.

Dì Phương hàng xóm bên cạnh nhìn thấy, vội vàng đi tới an ủi, "Tiểu Như, sao cháu lại khóc? Ai khi dễ cháu?”

Dì Phương rất thích Cố Như thông minh nhu thuận, hận không thể là con nhà mình.

Cố Như tựa hồ bị kinh hãi, sau khi nhìn rõ thím Phương liền trầm tĩnh lại, lặng lẽ quay đầu lau nước mắt, "Không, không có, là cháu không tốt, chỉ lấy ra một quả trứng gà đưa cho chị Tiểu Khê.”

Giọng nó nghẹn ngào, "Nhưng một trăm đồng, cháu thật sự không kiếm ra được.”

“Một trăm đồng? Nó đòi cháu sao? Không phải chứ?” Thím Phương theo bản năng hỏi thăm.

Nước mắt Cố Như ào ào chảy xuống, vừa ủy khuất vừa thương tâm, "Nói cái gì mà cháu đã tạo thành tổn thương rất lớn cho chị ấy, muốn bồi thường phí, cháu không hiểu, cháu chỉ lo lắng cho cơ thể của chị, cho nên cho một quả trứng gà, sao lại thành tổn thương chứ?"

Thím Phương đau lòng không thôi, "Đây là tiểu Khê không đúng, đừng khóc.”

Những người khác thấy thế cũng nhao nhao vây quanh an ủi, giữa sao chổi Cố Vân Khê và Cố Như nhu thuận miệng ngọt, bọn họ không chút do dự nghiêng về vế sau.

Chỉ chốc lát sau, thanh danh Cố Vân Khê càng trở nên không chịu nổi. “Đứa nhỏ Tiểu Khê kia lớn hơn cháu mấy tuổi, nhưng không hiểu chuyện nhu thuận như cháu, đều họ Cố, sao lại kém nhiều như vậy? Cháu hơn nó gấp trăm lần, đừng thương tâm, dù sao đã ở riêng, là người hai nhà.”

Tuy rằng, tất cả mọi người không thích mẹ con Cố lão thái, nhưng sẽ không giận chó đánh mèo lên một đứa nhỏ vô tội.

Chuyện của người lớn, có liên quan gì đến trẻ con?

Cố Như nước mắt lưng tròng, "Nhưng mà, chị ấy thật đáng thương thật cô đơn, các bạn nhỏ đều không muốn chơi với chị, cháu không đành lòng, bác gái, mọi người có biện pháp gì làm cho chị ấy trở nên bình thản vui vẻ không? Cháu muốn giúp đỡ chị.”

“Đứa nhỏ này cũng quá thiện lương.” Mọi người càng thêm thích Cố Như.

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, "Em họ, em quan tâm chị như vậy sao?”

Chẳng biết từ lúc nào, Cố Vân Khê đứng ở phía sau mọi người, thần sắc nhàn nhạt.

Cố Như sửng sốt, đáp, "Đương nhiên, chúng ta là chị em thân thích.”

Cố Vân Khê mặc áo bông rộng rãi thật to, trên người còn khoác một tầng chăn bông, cảm giác giống như cõng một ngọn núi nhỏ, tình thân vui vẻ khó hiểu.

“Vậy chị sốt cao sắp chết, sao không thấy em đứng ra? Lúc chị không có tiền khám bệnh, sao không thấy em đưa nửa xu? Lúc phân gia, bà nội làm ra vẻ như vậy, sao em trốn ở nhà không ra mặt? Đừng nói cho chị biết, là em cũng ngủ quên.”

Giọng nói của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, quá sắc bén, Cố Như có loại dự cảm không tốt, "Em... em không muốn chọc người lớn tức giận..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play