“Tôi còn sống thì có tôi giám sát, sau khi tôi c.h.ế.t thì giao cho Tề Thiệu và Cố Vân Khê cùng giám sát.” Đây là sự sắp xếp của Tề lão gia.
Nếu Cố Vân Khê gả vào Tề gia, chính là chủ nhân của Tề gia, quản cái quỹ này là danh chính ngôn thuận.
Nếu không có duyên phận này, vậy lấy cách làm người của Cố Vân Khê, lại niệm giao tình giữa hai nhà, lúc mấu chốt nhất sẽ nhờ cô giúp một tay.
Ông đây chỉ là muốn cho quan hệ hai nhà càng thêm chặt chẽ.
Nhưng, tất cả mọi người đều không thể hiểu được.
Tề Thiệu là người thừa kế tiếp theo, giám sát quỹ gia tộc thì không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại Cố Vân Khê, cô chỉ là một người ngoài.
Tề tam tiểu thư nhịn không được hỏi: "Cố Vân Khê là ai?”
Cô ta ở công ty chỉ có chức danh, chứ bình thường không đi làm, suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, nuôi dạy con cái, làm một quý phu nhân nhàn hạ.
Tề Minh Châu rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa: "Là em gái Cố Hải Triều, cô ta suốt ngày chỉ biết đọc sách, miệng ăn điểm tâm, còn biết dỗ ngọt người khác mà thôi.”
Cô hiện tại vô cùng ủy khuất, chẳng lẽ ông nội còn muốn cô ta nhìn sắc mặt Cố Vân Khê cả đời sao? Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy đáng sợ.
“Ông nội, Cố Vân Khê cũng không phải họ hàng huyết thống gì, sao ông dám giao tương lai của con cháu vào tay người ngoài? Con kiên quyết không đồng ý.”
Tề lão gia không cần nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được, vậy con ký vào đơn từ bỏ quyền lợi này đi.”
Ngu xuẩn! Ông đây là cho đám hậu nhân này có thêm một con đường lui mà còn không chịu nhận. Cố Vân Khê là ai? Có thể sớm cùng cô kết giao thêm một tầng quan hệ, bọn họ nên cảm thấy may mắn đi.
Lần này nếu không phải nhờ Cố Vân Khê ra tay cứu giúp, tính mạng Tề Thiệu cũng khó bảo toàn. Thậm chí cô còn có thể kết giao với các đại nhân vật đứng đầu của một quốc gia, chỉ nhiêu đó đã đủ thấy cô lợi hại đến nhường nào.
Tề Minh Châu ủy khuất đến rơi lệ, đây không phải là kết quả mà cô ta muốn: “Tại sao ông lại đối xử tốt với cô ta như vậy chứ? Ông biết rõ cháu rất ghét cô ta mà còn để cô ta đè đầu cưỡi cổ cháu, ô ô.” Tề lão gia làm vậy cũng cảm thấy rất ngại khi đối mặt với Cố Vân Khê, nhưng xuất phát từ suy nghĩ cho cái nhà này, ông chỉ có thể làm như vậy.
“A Thiệu, Tiểu Khê thích cái gì? Chúng ta tặng cho con bé một phần đại lễ xem như để xin lỗi vậy.”
Tề Thiệu nghĩ nghĩ: "Cô ấy cái gì cũng không thiếu, cũng không đặc biệt thích những món đồ đắt tiền.”
“Đúng là con bé không thiếu tiền. "Tề lão gia cũng biết được một chút về tài sản hiện tại của anh em Cố gia: "Cái khác không đề cập tới, chỉ riêng mấy cổ phần trong tay con bé mỗi năm được chia hoa hồng thì cả đời cũng không cần lo.”
Nào là anten, nồi cơm điện… tất cả thứ đó cũng đều bán khá chạy.
Cô còn là cổ đông lớn nhất của khách sạn Ngũ Hồ, một tòa nhà cao tầng ở Thâm Thành, chỉ riêng những thứ này đã là thu được một khoản tiền vô cùng lớn.
“Con nói xem, cha có nên mua cho con bé một chiếc xe hay không?”
Tề Thiệu vừa định nói cái gì, thì Tề đại tiểu thư liền giành nói trước, nếu cô ta không ngăn cản, Tề lão gia sẽ thật sự tặng xe cho Cố Vân Khê. Cả nhà này đúng là có bệnh hết rồi.
“Đối với người thân của mình thì hà khắc, nhưng đối với người ngoài, cậu lại đối xử rất tốt.”
“Cha, Cố Vân Khê này có gì đáng để cha tin tưởng như vậy? Cô ta thì có chỗ nào hơn người chứ?”
Cô ta đã từng gặp qua Cố Hải Triều, một người đàn trẻ tuổi, được cha đánh giá rất cao, thậm chí ông còn tự mình mang theo ở bên người để bồi dưỡng. Lúc đầu, cô ta còn có ý đem người kéo về phe cánh của mình, nhưng tiểu tử kia mềm cứng không ăn, luôn giả bộ hồ đồ. Bây giờ em gái anh lại được lợi như vậy, đúng là một người xảo quyệt mà.
Còn về phần Cố Vân Khê, cô ta ta biết không nhiều lắm.
Tề lão gia nhịn không được khen Cố Vân Khê một câu: "Năm mươi năm mới xuất hiện một thiên tài như vậy, con còn có ý kiến gì sao? Nếu không có thì về sau nhìn thấy con bé các người đều nên hiểu chuyện hơn một chút. Con bé cũng không phải là người các người có thể đụng vào. Nếu chẳng may đắc tội với Vân Khê, thì các người cũng nên tự cầu phúc đi.”
Mọi người nhìn nhau, ông còn muốn bọn họ ở trước mặt Cố Vân Khê nhu thuận nghe lời? Có lầm hay không vậy? Có phải cha bọn họ đã già rồi nên bắt đầu nói năng năng xằng bậy?
Cái gì mà năm mươi năm mới xuất hiện một thiên tài cho đất nước, bọn họ cũng tự giác vàng cho mình được, ai tin chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT