Hoắc lão gia đứng một bên lên tiếng: "Mười lăm.”

Cố Vân Khê bộ dáng thoải mái thoải mái nói chuyện phiếm với cô ấy: "Cô còn nhỏ hơn tôi nữa. Nhưng điều đó không quan trọng. Nhân lần gặp mặt này, tôi cũng sẽ nói rõ nguyên tắc của mình với cô. Từ trước đến giờ, thứ tôi muốn chính là một người đồng đội có thể cùng tôi kề vai chiến đấu, vừa có bản lĩnh lại có năng lực.”

Giọng nói cô vô cùng tự tin lại mạnh mẽ, làm cho người đối diện nghe không tự giác được buông xuống tâm lý đề phòng.

Hoắc Minh Duyệt nghe cô nói vậy ngây ngốc gật đầu: "Được, tôi sẽ theo cô học tập thật tốt. Cô đi đâu, tôi sẽ đi theo đó.”

Cố Vân Khê vỗ trán thở dài, cô đây là đang lừa gạt trẻ em nha, nhưng sao lại thấy như tự đào hố chôn mình chứ?

“Bản thân tôi cũng là học sinh, sao có thể dạy cô được? Ông nội cô biết rất nhiều người lợi hại, cô đi theo ông ấy...”

“Nhưng cô là lợi hại nhất. Cô còn nhỏ như vậy đã dạy cho những người lớn kia rồi.” Bọn họ đều nhìn ra, Hoắc Minh Duyệt có một loại tín nhiệm mê muội đối với Cố Vân Khê. Mà loại tín nhiệm này cũng không biết từ đâu tới?

Cố Vân Khê muốn nói, tuổi của các cô cũng không chênh lệch nhiều lắm, đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô ấy mà thôi.

Nhưng Hoắc lão thấy thế, trong lòng ông lại vô cùng vui mừng. Ông không mong cháu gái mình có thành tựu gì, chỉ cần con bé có thể giao tiếp được với người khác, có thể sinh hoạt bình thường là đã đủ lắm rồi: "Tiểu Khê, hay cháu để con bé ở cạnh cháu đến khi con bé trưởng thành đi.” .

||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế |||||

Thời gian ba năm hẳn là có thể làm cho con bé khôi phục bình thường được, Hoắc lão gia nghĩ vậy.

Khóe miệng Cố Vân Khê giật giật: "Cháu không biết chăm sóc người khác, cũng không có thời gian và sức lực để chăm sóc cô ấy.”

“Những vấn đề này thì cháu không cần lo. Con bé sẽ có bảo mẫu và vệ sĩ đi theo.” Hoắc lão vội vàng nói: " Chỉ cần bình thường cháu chịu khó nói chuyện với con bé nhiều hơn một chút là được. Cháu là người duy nhất có thể nói chuyện với con bé, cho nên, cháu hãy giúp ông, giúp Hoắc gia một lần đi.”

Cố Vân Khê còn có thể làm gì khác bây giờ? Đây cũng là do cô thiếu nợ nhà người ta trước, nên cho dù có quỳ cũng phải quỳ xuống để trả hết cho họ.

“Vậy, mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của cháu.”

“Được được được, cảm ơn cháu, Tiểu Khê.”

Hoắc lão gia dường như sợ cô sẽ thay đổi chủ ý, rất nhanh đã sai người đem đồ đạc của cháu gái đóng gói mang hết lại đây, trực tiếp nhờ người sắp xếp để cho cô ấy vào ở phòng bên cạnh Cố Vân Khê. Đối với việc này, Cố Vân Khê chỉ có thể cười khổ.

Cuối cùng, cấp trên của cô cũng tới. Đó là một người đàn ông đeo kính gọng vàng: "Xin chào, bạn học Cố Vân Khê.”

“Xin chào.” Cố Vân Khê vội vàng hỏi: "Bọn họ nói thế nào?”

“Bản báo cáo không có gì phải thay đổi.” Vẻ mặt người đàn ông vô cùng ôn hòa, thân thiết nói: "Báo cáo cô viết rất có giá trị, tư liệu kỹ thuật cũng rất tỉ mỉ, ghi chép cẩn thận. Tôi thay mặt lãnh đạo cảm ơn cô.”

“Không dám không dám, đây là việc tôi nên làm.” Cố Vân Khê cảm thấy rất vui mừng, nếu nói như vậy, bọn họ đã có thể thả cô rời đi rồi sao?

Người đàn ông lấy ra một bản văn kiện: "Đây là lãnh đạo đưa cho cô.”

Cố Vân Khê vội đưa mắt nhìn xem. Đây là một bản hợp đồng, nội dung chủ yếu nói về việc cô sẽ đem ba hạng mục kỹ thuật kia chuyển nhượng lại cho quốc gia, nhưng, không phải là hoàn toàn thuộc về quốc gia. Người đàn ông chỉ vào từng điều khoản trong hợp đồng giải thích rõ ràng.

“Dựa theo hiệp nghị, sau này cô có thể lấy một phần hoa hồng từ các thiết bị kỹ thuật này, thời hạn là cho đến khi cô mất. Hơn nữa, phần hoa hồng này chỉ dành cho mình cô. Đừng nhìn nó chỉ có một ít như vậy, nhưng thực tế lợi nhuận trong đó rất dọa người.”

Cố Vân Khê thật sự là ngoài ý muốn. Oa, chỉ cần một phần hoa hồng này là cả cuộc đời này của cô cơm áo không phải lo nghĩ nữa.

Người đàn ông nhìn thấy bộ dáng như dại ra của cô, không khỏi nở nụ cười. Các vị lãnh đạo bảo cô ấy là bảo vật quốc gia, quả nhiên không sai.

“Lãnh đạo còn nói, chúng tôi sẽ không lấy không đồ của nhân dân, đây là thứ mà cô đáng có được.”

"Mà với những đóng góp to lớn này của cô, đất nước sẽ ghi vào trong hồ sơ vinh danh, mãi mãi không quên.”

Nó còn được ghi vào trong hồ sơ.

Trong lòng Cố Vân Khê dâng lên một tia cảm động, cô nguyện ý nộp lên không hy vọng nhận lại thứ già là một chuyện, nhưng quốc gia lại nguyện ý bồi thường cho cô, vì thế cô đặc biệt vui vẻ. Đây là điều hạnh phúc như thế nào nha.

"Cảm ơn."

Người đàn ông lại lấy ra một thứ: "Đây là quà của lãnh đạo tặng cho cô.”

Vừa rồi chỉ là thỏa thuận, đây mới được xem như quà tặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play