Bên ngoài mưa to trắng xóa, Cố Vân Khê ngồi bên cửa sổ nhìn màn mưa, tay phải chống má, thở dài.
Viết loại báo cáo chuyên nghiệp này thật khó nha, còn bắt buộc phải là trong vòng một tuần viết xong.
Cô luôn cảm thấy bài báo cáo của mình có chút khô khan, báo cáo không có số liệu thêm vào thì nó vẫn như còn thiếu chút gì đó.
Cô vò nát cả tóc, cầm lấy báo cáo về tình hình chiến đấu trên bàn mới nhất, đây là tư liệu tuyệt mật mỗi ngày đều sẽ đưa tới chỗ cô, cũng chính là thứ giúp cô làm dẫn chứng để biết bản báo cáo.
Chiến tranh vùng Vịnh đánh vô cùng tàn nhẫn lại chuẩn nhanh, hai bên tàn sát nhau rất thảm thiết, bộ đội trên mặt đất được trang bị đầy đủ vũ trang không có cơ hội mặt đối mặt giao thủ, bỏi vì hai bên đều giao chiến với nhau bằng các loại vũ khí công nghệ cao có lực sát thương mạnh nhất. Vô số đạn đạo trút xuống, đem các lực lượng quân sự của đối phương triệt để hủy diệt...
Nhân viên công tác cầm điện thoại của cô xuất hiện ở cửa: "Có điện thoại của cô, là người nhà của cô gọi đến.”
Nhân viên công tác này phụ trách việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của cô, vì vậy Cố Vân Khê giao điện thoại của mình cho họ bảo quản. Cô nghe vậy có chút lo lắng, trong nhà không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Là giọng Cố Vân Thải: "Tiểu Khê, em có khỏe không? Hầu tiến sĩ nói không liên lạc được với em nên đã gọi điện thoại về nhà, hỏi khi nào em sẽ về trường?"
Cố Vân Khê mím môi, trong giọng nói có chút buồn bã, nói: "Chỗ em vẫn còn có việc, còn phải ở lại đây vài ngày, chị nói với ngài ấy đừng lo lắng, em vẫn khỏe.” Chuyện của cô hiện tại vô cùng nhiều, nhưng không thể nói hết cho chị nghe. ”Trong nhà có khỏe không? Hai người có khỏe không?”
“Mọi chuyện vẫn tốt, chị chỉ là lo lắng cho em.” Cố Vân Thải mặc dù biết em gái đang làm chuyện quân mật gì đó, nhưng vẫn lo lắng không thôi. ”Chị em chúng ta đã lâu vẫn chưa gặp nhau.”
Cố Vân Khê bỗng nhiên nhớ nhà, nhớ anh chị, nhớ căn phòng ngủ nhỏ của mình:” Ở đây em có người chăm sóc, mỗi ngày đều có thịt cá để ăn. Nếu không có gì bất ngờ, em sẽ nhanh chóng trở về Hải Thành.”
Cố Vân Thải vừa mừng vừa sợ, nói: "Thật sao?
“Thật đấy, em muốn ăn đồ ăn chị hai làm. Đặc biệt muốn.” Cố Vân Khê không phải là người bạc đãi mình, nếu có điều kiện thì cô sẽ cố gắng để ăn ngon hơn một chút. Nhưng nếu như không có điều kiện, thì cô cũng cảm thấy không sao cả.
Cố Vân Thải biết rõ em gái mình thích nhất là ăn: "Được. Chờ em trở về, chị sẽ làm cho em ăn, còn làm thêm một phần cho em mang theo, có được không?
“Được.” “Anh đây anh đây.” Cố Hải Ba giật điện thoại, "Em gái, mỗi lần thi tháng anh đều giành hạng nhất. Anh còn tham gia cuộc thi máy tính của học sinh trung học toàn quốc, cũng giành được giải nhất, bọn họ thưởng cho anh một chiếc xe đạp đó nha.”
Cố Vân Khê vui vẻ khen ngợi: "Anh nhỏ thật giỏi nha, em thật muốn xem trực tiếp trận đấu của anh.”
"Anh đã đem phần thưởng giữ lại cho em. Em nhất định sẽ thích." Cố Hải Ba cũng rất nhớ em gái, cậu sẽ không làm được đồ ăn ngon. Nhưng, có cái gì tốt đều sẽ để lại cho em gái của mình.
“Được rồi.”
“Anh cả còn ở Thâm Thành sao?”
“Đúng vậy, anh ấy bận rộn muốn điên lên.”
Cố Vân Khê cùng anh chị hàn huyên vài câu xong, nên tâm tình rất tốt. Sau khi cúp điện thoại, nhìn cảnh mưa bên ngoài bỗng nhiên lại có linh cảm, hạ bút như bay, hai tay không ngừng múa may trên máy tính, tiếng gõ phím không ngừng vang lên.
Đến ngày thứ bảy, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi, đưa ra một bản báo cáo hoàn chỉnh cho bọn họ.
Cô đây cũng đã cố hết sức! Đã phát huy hết tất cả sức mình cho bản báo cáo này.
Cô viết xong cũng không thể lập tức rời đi, còn phải chờ cho cấp trên xác nhận. Vì vậy, cô dứt khoát đem tài liệu kỹ thuật của cả ba hạng mục được nộp lên để chỉnh sửa, viết từng chi tiết tỉ mỉ. Dù sao đây chỉ là thành phẩm, không có tư liệu để đối chiếu với nhau, nên đoán chừng cũng không được kiểm tra quá gắt.
Những thứ này đều là do một tay cô nghiên cứu phát triển, nên khi chỉnh sửa lại cũng không có gì khó khăn, chỉ là cần một chút thời gian là đã làm xong.
Và, thứ cô không thiếu nhất cũng chính là thời gian.
Thật vất vả để đem ba phần tư liệu này hoàn thành xong, tất cả chỗ đó đều để cho nhân viên công tác mang đi xác nhận. Còn về phần cấp trên an bài cho chúng như thế nào, chuyện này không liên quan gì đến cô.
Mọi việc xử lý thỏa đáng, cô gọi điện thoại cho Hoắc lão gia: "Ông ơi, cháu muốn gặp ông.”
Cô còn nợ Hoắc gia một ân tình, vẫn nên trả sớm thì tốt hơn.
Hoắc lão gia vui vẻ đồng ý: "Được, cháu có thể ra ngoài không? Có gì muốn ăn? Ông mời cháu ăn bữa cơm.”
Cố Vân Khê vẫn chưa nhận được thông báo chính xác, nên đành nói: "Cháu vẫn chưa thể ra ngoài, vậy chúng ta ăn ở nhà ăn của quân doanh đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT