Cái vòng luẩn quẩn này nhìn như được sắp xếp ngăn nắp xinh đẹp, kỳ thật sau lưng lại vô cùng thối nát bẩn thỉu. Cái gì mà vợ chồng ân ái đồng sàng dị mộng, cái gì mà ai cũng cần có không gian riêng tư của mình. Nhìn xem con cháu bọn họ đến bây giờ cũng không lo làm người mà chỉ biết là ăn nhậu chơi bời. Nhưng cho dù ăn chơi ra sao, bọn họ cũng có phải điểm mấu chốt của riêng mình. Ông từng nói bọn họ, muốn làm gì thì làm, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể đụng. Ví dụ như hút ma túy, bởi một khi dính phải là không thể quay đầu được.
Cũng ví dụ như, dùng tiền để bao phụ nữ ngoài kia. Dù sao cũng đã là người trưởng thành thì đây là bình thường, ngươi tình ta nguyện. Nhưng tuyệt đối không được chạm vào những cô thiếu nữ đơn thuần còn đang ở tuổi vị thành niên kia. Đặc biệt là việc dùng chiêu bài tài trợ để câu dẫn, thì càng vô đạo đức hơn.
Ông hít sâu một hơi trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình: "Sếp Hứa, tôi nguyện ý phối hợp điều tra với cảnh sát. Nếu như Mạc gia bị đổ oan, thì coi như đây là đòi lại một cái công đạo cho Mạc gia chúng tôi. Nhưng nếu những chuyện này là thật, tôi cũng xin pháp luật nghiêm trị bọn chúng. Tôi tuyệt không bao che, nuông chiều.”
“Được.” Sếp Hứa ngay lập tức đồng ý, hắn nhất định sẽ điều tra thật kỹ việc này.
Sắc mặt anh em Mạc gia đại biến, tâm tình không yên.
Mạc Đại bỗng nhiên kêu lên: "Cái này không đúng, tư liệu này nhất định là giả mạo. Cố Vân Khê không phải người HK, cô ta cũng chưa từng tới đây, làm sao có thể thu thập được nhiều chứng cứ như vậy?"
Hắn ta đây là tự nhiên khôn ra? Hay là chó cùng rứt giậu mà đi đoán bừa đây?
Cố Vân Khê vẻ mặt khinh bỉ: "Nói giống như từ trước đến giờ các người đều phải tự mình phải làm tất cả mọi việc. Một quân vương muốn đủ tư cách trước hết phải biết được cách sử dụng tài nguyên trong tay mình, xem xét toàn cục, đem mỗi một lá bài trong tay phát huy hết toàn năng của chúng.”
Cô chỉ chỉ đầu mình: "Đừng quên, tôi vừa có chỉ số thông minh, lại vừa có tiền. Hai thứ này có thể phá giải hết 99% nan đề trên đời này.”
Không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, mọi người ai nấy thần sắc trên mặt đều khác nhau.
Tiếc nuối trong lòng Mạc lão gia càng sâu, ông từng nghĩ, Cố Vân Khê mới là người thích hợp tiếp quản Mạc thị nhất, đáng tiếc......
“Hoắc lão gia, xin hãy giúp tôi khám bệnh, lúc này tôi không thể ngã xuống được.”
Hoắc lão nhìn Cố Vân Khê một cái, Cố Vân Khê khẽ gật đầu, lúc này ông mới nói: "Bắt mạch trước, nơi này hơi ồn, đổi chỗ khác đi.”
“Vậy đến thư phòng của tôi đi.” Mạc lão gia đã chủ động mời, Hoắc Lão gia tất nhiên đồng ý. Ba anh em Mạc gia muốn đi theo, nhưng bị Mạc lão gia tử cự tuyệt.
Sếp Hứa gọi bọn họ lại, nói là có chuyện cần nói. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Vân Khê đỡ Hoắc lão gia, còn Tiểu Bát thì đỡ Mạc lão gia vào thư phòng.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không tự chủ được tâm loạn như ma.
Trong thư phòng, Hoắc lão gia cẩn thận bắt mạch, tay trái xong đổi sang tay phải, không khí trong phòng cũng có chút khẩn trương.
Môi Mạc lão gia trắng bệch: "Thế nào?”
"Gan của ông đang suy kiệt, loại này là không thể trị dứt điểm, tôi chỉ có thể khống chế không cho nó tiếp tục chuyển biến xấu, chuyện còn lại phải xem ý trời." Đây là kết quả mà Hoắc lão gia chuẩn đoán được...
Kỳ thật, Mạc lão gia đối với tình huống thân thể của mình rõ như lòng bàn tay, nếu không có gì ngoài ý muốn, ông cũng chỉ chịu được quá nửa năm nữa thôi. Sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh tình mình ngày một chuyển biến xấu, bất lực chờ đợi một cái c.h.ế.t từ từ kéo đến.
Cho dù bác sĩ có giỏi đến đâu, cũng không thể cứu được ông. Tư vị chờ c.h.ế.t như vậy, quả thật vô cùng đáng sợ.
“Như vậy cũng đã rất tốt rồi, ngài cứ kê đơn thuốc đi.”
Hoắc lão gia kê hai đơn thuốc: "Ông cứ uống trước nửa tháng, nếu tình hình vẫn không ổn thì đổi đơn thuốc khác. Hơn nữa mỗi ngày đều ngâm thuốc, không thể gián đoạn."
Ông còn tận tình khuyên Mạc lão gia một câu: "Nghỉ ngơi nhiều, ông không thể lao tâm lao lực.”
Mạc lão gia nghe vậy chỉ có thể cười khổ, cục diện rối rắm trước mắt này cũng chỉ có ông mới có thể dọn dẹp. Có một số việc ngay từ đâu đã không thể tránh khỏi.
Ông lấy từ trong két sắt ra một phần tư liệu, đưa đến tay Cố Vân Khê: "Tiểu Khê, đây là di chúc của ông, cháu xem có cần sửa gì không?”
Cố Vân Khê nhíu mày, nhận lấy lật xem cẩn thận, di chúc cũng không phức tạp, giống như lúc trước ông đã từng nói.
Chỉ phức tạp chính là phần tài sản trong quỹ gia tộc, ông đem cổ phần công ty đều bỏ vào đây, còn có các loại cổ phiếu tương lai, đây được cho là hạng mục đầu tư mấy năm nay. Tổng cộng có hơn bốn mươi trang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT