Mạc lão gia cười hiền lành: "Không vội, cháu cứ từ từ quan sát, cảm thấy đứa nào tốt thì cứ bảo nó cùng với cháu quản lý quỹ gia tộc này.”

Ba anh em Mạc gia:...... Cho nên, bọn họ phải lấy lòng Cố Vân Khê? Đây là cha ruột bọn họ sao?

Mạc lão phu nhân vốn ngại Hoắc lão gia ở đây, luôn bận tâm đến hình tượng của mình nên không tiện ra mặt.

Nhưng lúc này, bà ta đã không kìm chế phẫn nộ được nữa:"Thừa Ân, ông để cho con trai ông tiếp chưởng gia nghiệp thì có thiên kinh địa nghĩa gì sao? Nhưng ông lại để cho nha đầu này. Nha đầu này cùng Mạc gia chúng ta không thân, đối Mạc gia cũng không có cảm tình, ông có thể yên tâm được sao?"

Bà ta càng tức giận, Cố Vân Khê càng cười to: "Có tình cảm hay không không quan trọng, quan trọng là công chính nghiêm minh.”

Mạc lão gia không nhịn được giơ ngón tay cái lên khen: "Nói hay lắm, từ trước đến nay cháu rất thông minh, bất cứ chuyện gì cũng không làm khó được cháu.”

Mạc Nhị giật mình, lão cha này cũng quá thiên vị, vội nói: "Cha, cha bảo cô ta tiếp quản quỹ gia tộc, chúng con cũng không phản đối. Nhưng có một điều kiện, chỉ cần cô ta nguyện ý thay gan cho cha, vậy thì tất cả đều dễ nói, chúng con ở đây không có ý kiến.”

Trong quá trình thay gan bọn họ lại động tay động chân, để cô c.h.ế.t trên bàn mổ, vĩnh viễn diệt trừ đi mối họa này.

“Phốc.” Cố Vân Khê cười phun ra, đầu óc bị nước vào rồi sao?

Mạc nhị lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, "Cô cười cái gì? Tôi hỏi cô đó, cô có dám hay không?”

Cái Cố Vân Khê thiếu là tiền sao? Cô không thiếu, lại càng không cần hiến gan cho người khác.

Cô nhất định phải yêu quý chính mình, đem chính mình đặt ở vị trí đầu, bất kể là người nhà hay là bạn thân gì đó, đều không quan trọng bằng bản thân mình.

Nếu như, chính bản thân mình cũng không yêu, thì người khác làm sao có thể yêu mình được chứ? "Là Mạc gia cần tôi chứ không phải tôi cần Mạc gia. Mạc lão gia tại sao lại viết xuống một phần di chúc kia, tất cả đều là vì tốt cho các người. Ai Bảo con cháu ông ấy có chỉ số thông minh thấp đến như vậy?”

“Nói bậy.” Mạc tam giận tím mặt.

Cố Vân Khê cười tủm tỉm phất phất sợi tóc: "Mạc lão gia, ngài có phải là sợ tôi ra tay đối phó Mạc gia, chỉnh đốn Mạc thị, đúng không?"

Mạc lão gia cười khổ, sắc mặt Mạc Tam đỏ bừng: “Cô không có bản lĩnh đó!”

Cố Vân Khê tươi cười như hoa, nhưng lời nói ra đ.â.m vào tim bọn họ: “Hiện tạikhông có, không có nghĩa là tương lai không có. Một người thông minh như tôi đây, mười năm, không, năm năm là có thể hạ gục một tập đoàn xuyên quốc gia như nhà các người rồi.”

Mạc tam há miệng, lời vừa đến bên miệng lại vội nuốt nó xuống. Cố Vân Khê hiện tại cũng rất đáng sợ, chờ đến khi cô ta hoàn toàn trưởng thành, muốn phá hỏng Mạc gia cũng không phải là việc khó.

Con cháu Mạc gia thấy thế, hai mặt nhìn nhau. Cho nên, bị cô nói trúng rồi sao? Cố Vân Khê có thể mạnh đến mức này sao? Bọn họ càng thêm sùng bái cô hơn.

Cố Vân Khê cười to: "Hai là muốn tôi trông coi Mạc thị, đừng để Mạc thị bị con cháu bất tài tiêu tán đến hết, ông ấy chính là hoài nghi năng lực của các người. Ông ấy thật sự nhọc lòng vì các người nha.”

Đáng tiếc, bọn họ không hiểu, có lẽ hiểu nhưng cũng sẽ giả bộ không hiểu. Tiền tài trước mắt quả thật động lòng người mà.

Lời này của cô như với xé đi tấm vải che mặt của ba anh em Mạc gia, bọn họ thật sự không hiểu sao? Chưa chắc.

Nhưng chính là như thế, mới càng kích thích phẫn nộ của bọn họ. Ông dựa vào cái gì hoài nghi năng lực của bọn họ? Dựa vào cái gì để cho một tiểu nha đầu giẫm lên đầu bọn họ?

“Cố Vân Khê.”

Mạc lão gia khẽ thở dài, cô quá hiểu lòng người, cái gì cũng hiểu.”Tiểu Khê, bọn họ đều là những người tầm thường, không thể sánh bằng với cháu.”

Ông thật sự là đang lợi dụng Cố Vân Khê. Cố Vân Khê không có tình cảm gì với ông, hẳn sẽ không bị tổn thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play