Dọc đường đi, Hoắc lão hỏi cô: "Thằng nhóc đó là gì của cháu?”

Lúc trước không hỏi, là cảm thấy không cần thiết, nhưng hiện tại, bỗng nhiên ông lại muốn biết.

"Hắn là bạn thân nhất của cháu, lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn là bởi vì cháu..." Cố Vân Khê không giấu diếm, nói ra tất cả mọi chuyện cho ông.

Hoắc lão nghe trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Người ta đều nói tình cảm thời niên thiếu là chân thành nhất, nóng bỏng nhất, cũng không trộn lẫn quá nhiều lợi ích.

Ông chưa từng xem qua báo cáo về từ nhỏ đến lớn của Cố Vân Khê, nhưng Hoắc Vân Sơn đã xem qua. Trên những báo cáo kia toàn là những con chữ thô kệch, không có tí cảm xúc, cảm giác nó khác hoàn toàn so với việc chính tai nghe Cố Vân Khê kể lại.

“Mọi chuyện đã xảy ra cũng không thể trách được, chỉ có thể nói thì đây chính là ý trời.”

Cố Vân Khê cười khổ một tiếng, "Không cầu được như ý muốn, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”

Hoắc lão nghe đến đây liền trầm mặc. Trên đời này, để có thể không thẹn với lương tâm, thì có được mấy người?

Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, buồn bã mất mát, nói: "Mọi người không có cùng tiếp xúc qua với hắn, nên không biết được hắn thông minh tuyệt đỉnh đến cỡ nào, kinh tài tuyệt diễm đến cỡ nào. Chỉ cần hắn còn sống, nhất định sẽ trở thành ngôi sao chói mắt nhất trong bầu trời đêm này."

Hơn nữa hắn sẽ là ngôi sao vĩnh viễn không tắt!

“Cậu ta học kinh doanh.” Hoắc Vân Sơn thản nhiên nói, kinh doanh chỉ là vì kiếm tiền.

Cố Vân Khê nghe ra sự không đồng ý trong lời nói của đối phương. Nhưng cô cũng có thể hiểu được, Hoắc Vân Sơn lựa chọn dấn thân vào quân đội, là để đền đáp tổ quốc, nên suy nghĩ của hắn không giống với suy nghĩ của những thương nhân đương thời. mà cô cũngtôn trọng tất cả những người đã hy sinh vì đất nước của họ.

“Thật ra, các mảng máy tính, vật lý, cơ khí của hắn đều đứng đầu, sau đó còn nghiên cứu rất sâu về mảng vật lý học. Từ trước đến nay, hắn luôn muốn thử tất cả các ngành học mà mình cảm thấy hứng thú.”

Hoắc Vân Sơn hơi nhíu mày: "Cô cũng vậy sao? Rất có hứng thú với kinh doanh?”

Cô từ nhỏ đã có thiên phú để làm nghiên cứu khoa học, hắn tuyệt đối không thể để cho cô không làm việc đàng hoàng được, sau đó lại lầm đường lạc lối. Cố Vân Khê rất thông minh, cô lập tức nghe hiểu ý của hắn: “Hẳn là anh đã từng điều tra sơ lược về tôi. Nhưng có một điều anh có thể còn chưa biết, tôi đã từng dựa vào việc mua bán tín phiếu nhà nước mà kiếm được trăm vạn.”

Cô đẩy Khương Nghị lên trước đài, tiền gửi ngân hàng lại vô danh, nếu không phải cô tự khai ra, thì muốn tra được trên đầu cô cũng rất khó.

Hoắc Vân Sơn sợ ngây người: "Cái gì? Trăm vạn? Nhiều như vậy? Mua bán yins phiếu nhà nước như thế nào?”

Hoắc lão cũng nhìn chằm chằm Cố Vân Khê vài lần, cô bé này khiến ông khiếp sợ.

“Đúng vậy. Chỉ trong vòng một năm là kiếm được.” Cố Vân Khê kỳ thật không sợ họ tra ra được. Dù sao đây cũng không phải tiền phạm pháp gì, đây là tiền cô kiếm được một cách quang minh chính đại. Chỉ là cô không muốn quá nổi tiếng, nên tốt nhất vẫn giấu đi.

"Cách đây không lâu, tôi đã kiếm được mấy triệu.”

Cô mua Điện Chân Không vào là 91 khối, nửa năm sau giá tăng vọt tới 800. Lúc này, cô đã sớm kêu Khương Nghị thanh lý tất cả kho ở cái giá này, kiếm được một khoản tiền lớn.

Tâm tình Hoắc Vân Sơn rất phức tạp, nha đầu này không phải thông minh bình thường, làm cái gì cũng rất thành công, kiếm tiền dễ dàng giống như ăn cơm vậy.

Nhưng, sức lực của con người là có hạn, nếu quá chú tâm vào mua bán, thì sẽ rất khó chuyên tâm nghiên cứu khoa học.

"Tôi ở Thâm Thành cũng có không ít sản nghiệp, không cần phải vắt hết sức chỉ vì chút tiền tài này." Chuyện này hắn cũng biết, nhưng cũng chỉ biết một, chứ không biết hai. Lúc trước hắn chỉ cho rằng bộ phận sản nghiệp này của cô là nhờ vào án Cố Vân Thải bị bắt cóc, lấy được từ trong tay Mạc gia.

Tuy rằng, hắn cảm thấy việc này rất thần kỳ, nhưng, từ trước đến nay, Cố Vân Khê làm chuyện nào mà không thần kỳ?

“Cô có tư chất thông minh như vậy, hẳn là phải chuyên tâm học tập thật tốt. Học thật nhiều bản lĩnh, bời vì dù sao, tiền cũng không phải vạn năng.”

Hắn có ý tốt, là vì muốn tốt cho Cố Vân Khê. Nhưng, Cố Vân Khê nghe xong lại cười lớn.

"Ngài xuất thân là thế gia Trung Y, từ nhỏ đến lớn đều không lo ăn không lo mặc, nên sẽ không biết lúc đói bụng dạ dày co thắt sẽ có tư vị gì? Khi bệnh hấp hối nhưng không có tiền chữa bệnh sẽ tuyệt vọng ra sao? Càng không biết, khi không có cha mẹ che chở, bị người ta ức hiếp, sẽ bất lực như thế nào? Trong quá trình trưởng thành của tôi, nghèo khó cùng đói khát chính là hai bạn đồng hành thân thuộc nhất."

Cô dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để kể về chuyện thê thảm nhất của cuộc đời mình, điều đó khiến Hoắc Vân Sơn vô cùng chấn động.

Hiện tại tâm tình hắn rất phức tạp, không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được tâm tình hiện tại của mình. Cố gia trước đây đúng là nghèo rớt mồng tơi, luôn bị trưởng bối chèn ép không cách nào phản kháng được. Nhưng, hắn lại không nghĩ tới thảm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play