Vân Ca quét mắt tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không tìm được đầu sỏ gây họa.
Cô cho rằng cô có một vẻ ngoài hung dữ, nhưng trong mắt người chơi khác, cô đặc biệt rất ngốc nghếch và đáng yêu. Cô bận một chiếc áo sơ mi trắng và váy có hai dây đeo, mái tóc đen xoăn tự nhiên ôm sát vào gương mặt, trên khuôn mặt cô ánh lên một tầng ánh sáng, tạo thành lớp trang điểm màu vàng nhạt, khiến những đường nét trên khuôn mặt cô càng nhu hòa hơn.
Hành động ngấu nghiến chơi của mấy người chơi không khỏi chậm lại, loli đúng là một báu vật...
Tim! Tan chảy! Rồi!
Hùng Sơ Mặc rất vui vì hắn có thói quen quay video khi vào cabin trò chơi, nhất định phải cho người hâm mộ xem cảnh này!
Vân Ca: "Người cậu tìm chỉ số IQ bình thường thật chứ?"
Cảnh Trí cũng không chắc lắm: "Chắc là bởi vì bọn họ hâm mộ người như cô."
Vân Ca: "Ồ."
Một người kêu con gái, nhiều người cũng bắt chước theo, mấy người chơi âm thầm quyết định nickname cho Vân Ca, gọi là chủ tinh cầu thì quá xa cách, vẫn là gọi con gái gần gũi hơn nhiều.
Ban đêm không thích hợp để đi ra ngoài thăm dò, thảo nguyên xinh đẹp ban ngày đến đêm cũng biến thành quái vật đáng sợ, mấy người chơi cùng Vân Ca ngồi trong một căn nhà gỗ, nghe thấy ngoài phòng gió lớn gào thét, khiến nhà gỗ rung chuyển không ngừng.
“Bang ——” đột nhiên có thứ gì đó đập vào nhà gỗ, sau đó không ngừng vang lên bang bang bang, tần suất dồn dập, âm thanh lại lớn, giống như bên ngoài có thứ gì đó sắp xông vào.
Người chơi sợ đến mức tụ chung lại một chỗ, nói trò chơi sinh tồn sao lại biến thành trò chơi kinh dị rồi?
"Bên ngoài là gì vậy?" Người chơi hỏi Cảnh Trí.
Cảnh Trí nói: "Có mấy con thỏ rất hung dữ thích di chuyển vào ban đêm và chúng sẽ tụ tập lại khi ngửi thấy mùi thịt. Đừng lo, mọi người chỉ là người bionic, thỏ không có hứng thú đâu."
Đối với bọn họ không hứng thú, nhưng đối với con gái thì có hứng thú rồi đấy. Mấy người chơi nhìn về phía nhân loại duy nhất trong nhà gỗ, họ đã dùng gỗ thừa để làm giường cho Vân Ca, còn Vân Ca thì đang ngồi trên giường lau...kiếm?
Vân Ca cau mày, lắng nghe tiếng va chạm bên ngoài ngày một dữ dội, cô đứng dậy và nói với những người chơi: "Đã đến lúc mọi người nghỉ ngơi."
Hiện tại thể lực của người chơi đều cần nghỉ ngơi để phục hồi, sau một ngày lao động, hầu hết thể lực của người chơi đều đã đỏ ngầu. Khi thể lực sung mãn mới chuyển sang màu xanh lá, còn màu đỏ là khi thể lực đã gần cạn kiệt.
Mấy người chơi cho rằng đây là lời nhắc của NPC, nhắc nhở bọn họ cần nghỉ ngơi mới có thể tránh được thỏ công kích, không phải tất cả các trò chơi sinh tồn đều như thế sao, buổi tối đi ngủ chính là thời gian nạp năng lượng.
Mấy người chơi điều khiển nhân vật tiến vào trạng thái đi ngủ, Cảnh Trí điều chỉnh tốc độ dòng chảy thời gian của họ, người chơi sẽ chỉ cảm thấy rằng sau khi chọn ngủ đông, giây tiếp theo chính là bình minh.
Vân Ca đi về phía cửa phòng, Cảnh Trí ngăn cô lại: "Cô không cần phải đi ra ngoài, nhà gỗ không giống như lều trại, nó có thể bảo vệ cô."
Vây Ca đẩy cửa đi ra, "Nếu cứ để đám súc sinh này cứ đ.â.m vào như vậy, nhà gỗ sẽ bị phá hủy."
Cảnh Trí không ngăn cô nữa.
Hắn nghe thấy tiếng vũ khí đ.â.m vào da thịt bên ngoài nhà gỗ, ngay sau đó tiếng va chạm bên ngoài ngừng lại, Vân Ca đi vào, cả người đầy m.á.u xanh, tất cả đều là m.á.u thỏ.
Từng bước cô đi tạo ra những dấu chân m.á.u màu xanh lam, vết m.á.u trên bộ áo giáp sẽ tự động được làm sạch, nhưng trên tóc thì không.
Cảnh Trí đi qua, tay nhỏ vung lên, nước từ trong tay chảy ra giúp Vân Ca rửa sạch m.á.u trên tóc.
Hắn dùng lực vừa phải, thủ pháp tỉ mỉ. .
||||| Truyện đề cử:
Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Vân Ca sờ sờ mái tóc đen mượt sau khi làm sạch, kinh ngạc nhìn người đàn ông nhỏ bé thanh tú với mái tóc vàng mắt xanh: "Cậu cũng khá hữu dụng đấy?"
Cảnh Trí: "..."
Cảnh Trí: Là cái gì khiến cô nghĩ tôi chỉ là một hệ thống vô dụng chứ?