Một tuần sau, Mộ Lôi chuyển đến sống với Quyền Đình theo yêu cầu của anh.
Sau khi cả hai thỏa thuận, họ quyết định giữ nguyên thời gian dạy dỗ vào thứ bảy, thời gian còn lại thì Mộ Lôi có thể tự do di chuyển.
Chẳng qua, lần này Mộ Lôi không phải sống trong căn phòng toàn màu hồng ban đầu mà là phòng ngủ của anh trên tầng ba
Mở cửa, đập vào mắt là một khung cửa kính cao đến trần được che hờ bằng tấm rèm tối màu. Giống như tầng một, ở đây không bày biện quá nhiều đồ đạc. Một cái giường lớn, một chiếc TV, đi vào bên trong có hai cánh cửa, Mộ Lôi đoán đó là phòng chứa quần áo và phòng tắm, sàn nhà được làm bằng gỗ. Một điều khiến cô ngạc nhiên là trong phòng không có bàn ghế, đồ đạc chiếm rất ít điện tích nên cả căn phòng còn thừa lại tận hai phần ba không gian.
“Trong phòng anh không có bàn làm việc ạ?”
“Không, anh không thích mang công việc vào trong phòng ngủ. Bên cạnh có thư phòng, cơ bản thì mọi thứ đều ở đó, nhưng nếu em muốn đặt bàn ở đây cũng được.”
Câu cuối cùng chứa giọng điệu cưng chiều làm Mộ Lôi vô cùng xấu hổ, cô vùi sâu khuôn mặt đỏ bừng vào trong lòng ngực anh: “Dạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT