Tôi ngẩng đầu lên soi vào "thứ" bẩn thỉu đó, lúc trước nghe tiếng thì tôi dám chắc chắn là một người con gái, nhưng bây giờ tôi lại hơi do dự.

"A? A?" Hình như người con gái đó rất kích động khi thấy tôi, một cánh tay nhăn nheo liên tục quơ quào về phía này, giữa những sợi tóc mơ hồ lộ ra nửa con mắt khá to khiến người khác không rét mà run.

"Minh, Minh?" Người con gái đó run rẩy, hình như trong miệng cứ liên tục gọi cái tên này.

"Chúng ta, chúng ta mau đi thôi, đúng là một kẻ điên." Tôn Tử kéo lấy tôi.

Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy người con gái này, tôi không hề có ý nghĩ muốn chạy trốn mà lại có một nỗi đau nỗi lo lắng, đôi mắt của người con gái đó trở nên ửng đỏ, tựa như nước mắt sắp rơi xuống rồi.

"A a, a a a." Cô ấy hét lên chói tai, âm thanh đó lớn đến mức có thể đánh thức tất cả mọi người trong biệt thự này.

"Lộc cộc lộc cộc."

Một loạt tiếng bước chân vội vàng truyền đến, ngay sau đó vang lên âm thanh tức giận của bà cô.

"Các cháu đang làm gì thế?" Bà cô nhíu mày lại, không đợi tôi và Tôn Tử mở miệng đã lập tức yêu cầu chúng tôi cút xuống dưới.

Dù sao đây cũng là biệt thự của bà ta, ở địa bàn của người khác, tôi vẫn nên thức thời thì hơn, nếu không bị đuổi ra ngoài thì lại càng không tìm được điểm đột phá gì nữa.

Tôi và Tôn Tử nhanh chóng rời khỏi gác xép, bà cô đi theo ngay phía sau bảo tôi và Tôn Tử đến phòng khách chờ bà ta.

Tôn Tử nháy mắt, nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Tôi phát hiện ra hình như bà cô của cậu hơi là lạ."

"Hả?" Trong đầu tôi toàn là hình ảnh của người con gái kia, trong chốc lát không biết "là lạ" trong lời nói của Tôn Tử nghĩa là gì.

"Hình như trên cổ bà ta có dấu vết màu đỏ, chẳng lẽ chồng bà ta về rồi à?" Không ngờ đến lúc này rồi mà Tôn Tử còn chú ý đến chi tiết đó, đúng là khâm phục cậu ấy.

Tôn Tử thấy tôi không hề ngạc nhiên thì nghĩ rằng tôi đã biết được tin tức gì đó.

Sau khoảng năm phút, bà cô đã khoác thêm áo dài, bên cạnh còn có Lâm Vỹ Phàm. Vừa nhìn là biết Lâm Vỹ Phàm cũng vừa mới bị đánh thức, mắt ngái ngủ mơ màng còn ngáp một cái.

Sắc mặt bà cô u ám, nghiêm túc hỏi tôi tại sao lại lên lầu. Tôi xấu hổ cười trừ rồi lập tức xin lỗi bà ta: "Cô, cháu xin lỗi, thật sự không phải cố ý đâu ạ, tiếng hét trên lầu ồn quá làm cháu không ngủ được, cho nên mới muốn lên lầu xem rốt cuộc là có chuyện gì."

Chắc lý do này không miễn cưỡng lắm đâu nhỉ, ít ra bà cô cũng nguôi giận hơn một chút sau khi nghe xong câu này.

Tôn Tử nhìn Lâm Vỹ Phàm rồi lại nhìn người bà cô có vài dấu vết trên cổ, cười xấu xa rồi hỏi: "Đỗ phu nhân, nơi này có nhiều muỗi lắm hả? Cổ bà bị làm sao thế kia?"

Tay của tôi lén nhéo một cái thật đau sau lưng Tôn Tử, Tôn Tử trừng mắt nhìn tôi, tôi lại nhìn về phía bà cô, mặt bà ta đã đỏ ửng lên rồi.

Vẻ mặt như thế cũng thú vị thật, vốn dĩ bà ta còn đang hỏi tội chúng tôi, bây giờ thì hay rồi, bị câu nói của Tôn Tử hỏi ngược lại.

Bà cô ho khan vài tiếng, gật đầu rồi đương nhiên là không có gì để nói, chỉ có thể dặn dò chúng tôi đừng đi linh tinh, đặc biệt là trên lầu, ngay cả đồ ăn thức uống họ cũng phải dùng giỏ treo đưa lên trên, bởi người bị nhốt vô cùng hung hăng.

Tôi và Tôn Tử nghiêm túc gật đầu, còn chân thành giải thích thêm lần nữa, bà ta mới xoay người đi lên lầu.

Lâm Vỹ Phàm liếc chúng tôi một cái, lắc đầu rồi cũng theo bà cô lên trên.

Tôn Tử bước nhanh vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra lấy một chai bia đưa cho tôi, rồi tu ừng ực.

Tôi nhìn chai bia trong tay rồi lại nhìn cái cổ có mạch m.áu rõ nét của Tôn Tử, cổ họng tôi truyền đến tiếng nuốt nước bọt.

"Không được, tuyệt đối không được." Tôi lẩm bẩm một mình.

"Hả? Cái gì?" Tôn Tử bỏ chai bia xuống và nhìn về phía tôi.

Tôi nhếch miệng, nhanh tay mở tủ lạnh bảo quản đồ tươi ra, bên trong còn vài miếng thịt bò tươi ngon. Theo sự quan sát của tôi, Lâm Vỹ Phàm cũng rất thích ăn thịt bò, cho nên trong nhà bà cô sẽ không thiếu món này.

Nếu bây giờ Tôn Tử không ở đây, tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ ăn sống thịt bò, nhưng Tôn Tử lại cứ kè kè đứng bên cạnh.

"Minh Dương, gần đây cậu làm sao thế? Hình như trước đây cậu không thích ăn thịt bò mà? Sao bây giờ nhìn thấy thịt bò thì mắt lại sáng lên thế hả?" Tôn Tử uống một ngụm bia rồi vươn vai, nói: "Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ đây, cậu ăn khuya xong thì cũng đi nghỉ cho sớm."

"Ừ." Thấy Tôn Tử uống một ngụm bia rồi đi lên lầu, tôi nuốt nước bọt, không nói tiếng nào mà nhét thẳng miếng thịt bò sống vào miệng.

Không có từ nào miêu tả được cảm giác thỏa mãn lúc này, tựa như một người sắp c.h.ế.t trên sa mạc lại thấy ốc đảo, tôi nhai nuốt một cách tham lam, cố gắng hút từng giọt m.áu tươi.

Tuy nó lạnh buốt nhưng vị ngon ngọt vẫn như trước, dạ dày của tôi cũng từ từ trở nên căng đầy hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play