Một khi bị loại Thi Quỷ Diện này cắn trúng thì ai cũng sẽ trở thành con rối của nó, nó sẽ ký sinh trên vật chủ, cuối cùng từ từ đào mòn và thay thế vật chủ.

Đến lúc đó, ngoại hình của tôi cũng sẽ giống như quái vật lúc nãy, đi làm hại những người khác.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đạo trưởng nhỏ không giống như đang nói đùa, da đầu tôi bỗng run lên từng cơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết sẹo nơi mắt cá chân, tim cũng đập nhanh hơn.

Nếu sau này bị quái vật đó khống chế, chi bằng hãy ch.ết thật thoải mái, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể ch.ết, tôi ch.ết rồi thì Kiến Nam phải làm sao? Tôn Tử, Thanh Thanh phải làm sao?

Đầu tôi ngứa ngáy, ánh mắt cũng hoa lên.

"Tôi tiễn anh một đoạn cũng coi như là có duyên phận." Đạo trưởng nhỏ thở dài.

"Không, tôi còn phải cứu bạn bè, tôi không thể ch.ết, tôi tuyệt đối không thể ch.ết." Tôi ấn vào lồng n.g.ự.c đang đập điên cuồng, giọng nói vô cùng yếu ớt.

"Nếu anh không ch.ết thì tôi không yên tâm, dân chúng ở nơi này cũng sẽ phải chịu kiếp nạn." Đạo trưởng nhỏ hơi nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm.

Tôi chưa kịp phản kháng thì kiếm gỗ đào của cậu ấy đã đ.â.m thẳng về phía tôi.

"Hứa Diệp, tránh ra." Một luồng khí mạnh mẽ đẩy tôi ra, hình như tôi có thấy một bóng dáng màu đỏ đứng chắn trước mặt mình.

"Thanh Thanh?" Tôi không hề nhìn nhầm, đúng là Thanh Thanh, hơn nữa, dường như Thanh Thanh đã khác với trước đây, nhưng tôi lại không biết cô ấy khác ở điểm nào.

Đạo trưởng nhỏ lùi về phía sau vài bước, đôi mày nhíu lại trừng mắt nhìn Thanh Thanh: "Yêu nghiệt, ba năm trước ngươi đã cướp nội đan của thầy ta, hôm nay cuối cùng cũng để ta bắt được."

"Hừ, bắt được hay không, ta nghĩ cũng chưa chắc chắn được đâu nhỉ?" Thanh Thanh gầm lên giận dữ rồi đánh đòn phủ đầu, giơ ống tay áo dài lên và xông về phía pháp sư nhỏ.

Pháp sư nhỏ lấy chuông Tam Thanh ra lắc dồn dập, nói lẩm bẩm trong miệng, tôi có thể cảm thấy cơ thể của Thanh Thanh đang run rẩy, còn vẻ mặt của pháp sư nhỏ cũng trở nên vặn vẹo.

Ngón tay Thanh Thanh liên tục rỉ m.áu đỏ tươi, Thanh Thanh không phải quỷ sao? Vì sao Thanh Thanh lại chảy m.áu? Tôi ngơ ngác nhìn Thanh Thanh.

Thanh Thanh nghiến răng hét với tôi: "Đi mau!"

Tôi thất tha thất thểu đứng dậy, nhìn thấy m.áu chảy trên nền đất và cơ thể Thanh Thanh đang run rẩy, xem ra cô ấy không thể chống đỡ được nữa rồi.

"Cậu thả Thanh Thanh ra, tôi đồng ý chịu ch.ết." Tôi nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.

Nhưng đạo sĩ nhỏ lúc nãy nhất quyết muốn gi.ết tôi, bây giờ lại không còn ý định đối phó với tôi nữa, một lòng một dạ muốn gi.ết Thanh Thanh.

Tôi định cướp chuông Tam Thanh nhưng vô ích, tốc độ của đạo sĩ nhỏ vô cùng nhanh, vung tay lên là tôi đã ngã lăn quay trên mặt đất.

Tôi chưa kịp kêu thành tiếng thì đã bất tỉnh, bên tai còn mơ hồ nghe được tiếng Thanh Thanh đang gọi tôi. "Hứa Diệp? Hứa Diệp?"

Tiếng khóc nức nở của một người con gái truyền đến tai tôi. Có một giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống bên má, tôi cố gắng mở mắt ra thì thấy khuôn mặt của Thanh Thanh đang gần sát, đôi môi lạnh lẽo của cô ấy dán lên môi tôi, một luồng khí truyền vào miệng khiến cơn đau trong người tôi dần dịu đi.

"Hứa Diệp, anh tỉnh rồi sao?" Thanh Thanh thấy tôi mở mắt ra thì ôm tôi chặt hơn.

"Thanh Thanh, em không sao chứ? Đạo sĩ nhỏ kia đâu?" Tôi chăm chú nhìn Thanh Thanh, hình như chân mình không còn cảm giác gì nữa, trong đầu lại nghĩ đến câu nói của đạo sĩ nhỏ.

Mình sẽ biến thành Thi Quỷ Diện sao? Cơ thể của tôi sẽ bị ăn mòn sao?

"Đạo sĩ kia bị em đánh cho chạy mất rồi, nhưng cơ thể anh..." Xuyên qua ống quần của tôi, móng tay sắc nhọn trên ngón cái của Thanh Thanh khảm vào trong da thịt tôi.

Có một loại chất lỏng b.ắ.n ra, tôi đau đến mức thiếu chút nữa là ngất luôn.

"Hứa Diệp, anh phải gắng nhịn đau, Quỷ Diện Ban này sẽ từ từ lớn lên, em phải rút nọc độc bên trong ra, nếu không anh sẽ bị Quỷ Diện Ban khống chế rất nhanh." Vẻ mặt của Thanh Thanh vô cùng nghiêm túc, xem ra đạo sĩ nhỏ kia không hề lừa tôi.

"Nào, Hứa Diệp, để em đưa anh đi, bây giờ anh phải nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ nghĩ cách giúp anh." Thanh Thanh đỡ tôi đứng dậy, tay tôi khoác lên vai Thanh Thanh, tôi phát hiện cơ thể của cô ấy không còn lạnh như lúc trước.

Trên mặt đất toàn là m.áu, đỏ sẫm giống như hoa mẫu đơn diễm lệ.

"Thanh Thanh, cơ thể em..." Tôi nhớ Thanh Thanh từng nói cô ấy sắp có một cơ thể bằng xương bằng thịt, mà lần này, cô ấy xuất hiện trước mặt tôi quả thật trong hình dáng của một " con người".

"Nói ra dài lắm, em đưa anh đi trước đã." Thanh Thanh đỡ lấy tôi, nhưng trong đầu tôi lại hiện lên bóng dáng của Đại Ngốc.

Đạo trưởng nhỏ nói đó là nhà giấu xác, lệ khí rất nặng, tôi phải đưa Đại Ngốc ra ngoài.

"Đừng vào đó, đạo sĩ nhỏ đã làm tổn thương nguyên khí của em rồi, bây giờ nếu vào trong đó thì em không thể đối phó được với hồ ly Ngọc Diện đâu." Cơ thể Thanh Thanh lạnh đến mức đáng sợ, tôi lập tức ôm lấy cô ấy.

Khuôn mặt của cô ấy bắt đầu vặn vẹo, thối rữa, hai hốc mắt không có tròng mắt xuất hiện trước mắt tôi.

Theo bản năng, tôi muốn lùi lại, nhưng người con gái hoàn toàn khác lạ trong lòng tôi đây không phải là người kiếp trước tôi đã yêu chân thành sao? Kiếp trước tôi không bảo vệ được cô ấy, kiếp này tôi tuyệt đối không thể để cô ấy chịu tổn thương nữa.

"Anh sợ thì cứ tránh xa em ra." Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh nhanh chóng thối rữa, khoé mắt còn vương m.áu và nước mắt.

"Anh không sợ, Thanh Thanh, anh xin lỗi." Mũi tôi chua xót, vành mắt không chịu thua kém cũng đỏ ửng lên, nếu không phải vì cứu tôi, sao Thanh Thanh lại bị đạo sĩ nhỏ kia đánh bị thương chứ?

"Tách"

Tôi vừa nói câu này với Thanh Thanh thì bỗng nhiên đèn trong sân của Lưu Mị Nhi sáng lên, tiếng động bên ngoài lớn đến mức có thể đánh thức người trong nhà cũng không phải là chuyện bất ngờ gì.

Tiếng mở cửa "cạch cạch" lanh lảnh vang lên, tôi quay đầu lại thì thấy Lưu Mị Nhi đang đứng trước cửa nhìn tôi rồi nhếch miệng cười châm biếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play