Sân trước nhà Lưu Mị Nhi có đầy những chậu cây lớn, mặt đất còn có một số loại hoa cỏ, xem ra cô ta là một người khá an nhàn rỗi rãi.

Lưu Mị Nhi đưa tôi vào phòng khách, thiết kế nơi này trông khá cổ điển và hoài niệm, nhìn rất trang nhã.

“Phòng này của cô đẹp lắm.” Đây là lời thật lòng của tôi.

Lưu Mị Nhi xoay người rót một ly rượu, đưa cho tôi: “Uống đi, đây là bình rượu ngon tôi ủ ha mươi năm rồi đấy. Anh thử xem.”

“Hai mươi năm? Vậy tôi phải thử xem thế nào rồi.” Tôi vừa cười vừa uống một ngụm to, nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này, bèn bỏ ly rượu xuống.

Lưu Mị Nhi quay người lại, bật máy chiếu lên, tiếng nhạc cổ điển du dương lan tỏa, cô ta chậm rãi đưa mình theo điệu nhạc, trông phong trần vô cùng.

Tôi giả vờ tặng cho Lưu Mị Nhi một tiếng vỗ ta, còn khen tư thế nhảy của cô ta rất đẹp.

Lưu Mị Nhi đột nhiên dừng lại, chậm rãi tiến lại gần tôi: “Các anh đúng là đàn ông, có chỗ nào giống đang nhảy chứ? Chỉ biết nhìn cơ thể phụ nữ là nhanh.”

“Hả?” Tôi gượng cười, không biết nên tiếp lời như thế nào. Không trả lời tốt câu này thì tôi chẳng khác nào như đang nhìn trộm cô ta cả.

Đại Ngốc không giúp được gì, ngoài ăn thì chỉ có uống, uống rượu mà cứ như uống nước giải khát vậy, không nói lời nào, ừng ực uống hết mấy ly liền.

Xem ra không trông chờ được gì vào Đại Ngốc rồi, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

“Bà chủ, cô sống có một mình thôi à?” Đại Ngốc vừa nói bà chủ này là một quả phụ, vậy nếu cô ta thực sự chỉ sống một mình trong căn nhà nhỏ này, vậy tối nay tôi chẳng phải là có thể dễ dàng lục tung nơi này lên sao?

Lưu Mị Nhi nghe tôi hỏi câu này, ánh mắt liền trở nên vô cùng quyến rũ, đôi môi nhỏ như quả anh đào mở ra, hỏi tôi: “Sao, đừng nói là anh muốn nhé.”

Lưu Mị Nhi nói rồi lại dừng, khóe miệng hơi cong lên tràn đầy sự quyến rũ khêu gợi, tôi nhìn mà thấy hơi xấu hổ.

Thế nên tôi bèn ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: "Ồ, rượu của cô thơm thật đấy, thêm ly nữa được không?"

“Được thôi.” Lưu Mị Nhi khẽ cười rồi quay người lại, rót cho tôi ly khác. Người phụ nữ đa tình vạn chủng này, nếu như ở trong thành phố, chắc chắn sẽ mê hoặc được rất nhiều đàn ông.

“Minh Dương à, nên về thôi nhỉ?” Ngồi ở nhà Lưu Mị Nhi hơn hai tiếng đồng hồ, Đại Ngốc đã uống rượu no đến phát nấc, hai má hơi ửng hồng, ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi chớp mắt với Đại Ngốc, ra hiệu ở lại. Đại Ngốc híp mắt nhìn tôi hỏi: “Sao thế? Mắt cậu bị làm sao à?”

Mọe, Đại Ngốc này, nói anh ta ngốc là anh ta ngốc thật luôn. Thế mới nói, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Tôi cố ý đi tới bên cạnh Đại Ngốc, ấn tay anh ấy xuống, giả vờ làm ra vẻ căng thẳng: “Đại Ngốc, anh sao thế? Có phải là say rồi không?”

“Anh không….” Đại Ngốc chưa nói hết đã bị tôi bịt miệng không cho lên tiếng nữa.

“Hả, buồn nôn à? Trời ơi, thế thì mau vào nhà vệ sinh đi.” Tôi nói rồi kéo Đại Ngốc dậy, bước đi đã hơi lảo đảo rồi.

Lưu Mị Nhi vẫn rất tỉnh táo, đôi mắt trong veo như nước nhưng lại mang theo một chút nghiền ngẫm, giống như đang suy nghĩ xem rốt cuộc tôi muốn làm gì.

“Ha ha ha, bà chủ xem, bạn của tôi uống nhiều quá, trời cũng sắp tối rồi, tối nay cho chúng tôi tá túc nhờ được không?” Tôi nhìn Lưu Mị Nhi, cười một cái lấy lòng, hỏi.

Lưu Mị Nhi nghe được câu này cũng không có gì bất ngờ, chỉ hời hợt gật đầu, sau đó rút từ trong bao thuốc xinh đẹp ra một điếu thuốc dài cho nữ, hút một hơi.

“Được thôi. Một đêm 300, hai người các anh thì giảm giá còn 500, được không?” Lưu Mị Nhi cười rạng rỡ hỏi.

Đùa kiểu gì đấy, gi.ết người à? Ngủ có một đêm mà mất tận 500, lại còn ở nơi xa xôi hẻo lánh như thế này. Hơn nữa, lúc ra ngoài chúng tôi cũng không mang theo tiền.

“Ờ thì…bà chủ à, 500 tệ thì cũng được thôi, nhưng giờ chúng tôi lại không mang theo tiền.” Tôi có chút xấu hổ nói với Lưu Mị Nhi.

Lưu Mị Nhi cười: “Anh là thiếu gia của nhà họ Minh, tôi còn sợ anh sẽ không trả sao? Có điều đừng trách tôi không cảnh cáo trước, buổi đêm tuyệt đối không được tùy tiện ra ngoài đâu.”

“Được, được.” Tôi vội vàng gật đầu.

Có điều, đêm tối không được ra ngoài đi lại là như thế nào? Lẽ nào đến đêm cô ta sẽ làm chuyện gì mờ ám không để người khác nhìn thấy? Hay là sợ tôi phát hiện ra bí mật động trời nào đó?

Đây là lần đầu tiên tôi mong chờ đêm xuống đến vậy. Năm giờ chiều, Lưu Mị Nhi chuẩn bị cho tôi và Đại Ngốc một ít thịt nấu bã rượu và rượu, không có cơm.

Nhìn thấy món thịt nấu bã rượu này, lông tơ tôi liền dựng hết cả lên, trong đầu lại hiện ra cảnh cái chân đó.

“Oẹ” Tôi bịt miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn mửa.

Nôn được khoảng hơn 5 phút, cả người cũng xem như tỉnh táo hơn rồi. Vốn dĩ ban đầu uống chút rượu còn thấy hơi ngà ngà say, giờ thì sảng khoái hẳn ra.

“Sao thế? Anh vẫn ổn chứ?” Lưu Mị Nhi đưa tôi tờ khăn giấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play