Trong nhóm người đó, người khiến tôi chú ý nhất chính là Đỗ Hữu Phúc.

Ông ta ưỡn cái bụng bia to tròn, vẫn là cái bụng ngấn mỡ khiến người ta nhìn là thấy ghê tởm, trên khuôn mặt to béo bóng nhẫy của ông ta là một nụ cười khốn nạn.

Miệng ông ta cứ mở ra rồi đóng lại, không biết đang nói cái gì.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất nấp sau tấm bia đá và nhanh chóng tiếp cận đám đông, một khuôn mặt quen thuộc khác trong đám đông đập vào mắt tôi.

Người đó là Phạm Tiến, người luôn nói rằng sẽ mang đống tài liệu đến thành phố để tố cáo Đỗ Hữu Phúc, thế nhưng giờ lại đứng bên cạnh Đỗ Hữu Phúc một cách uy nghiêm.

Từ nụ cười đê tiện hám tiền của anh ta, tôi biết chắc anh ta đã đầu hàng Đỗ Hữu Phúc rồi.

Vậy những lời nói trước đây? Lẽ nào là…..?

Sự tức giận lập tức dâng lên trong lòng tôi, Đỗ Hữu Phúc nheo lại đôi mắt nhỏ vốn đã chẳng to gì, cẩn thận quan sát tình hình trong hang, không ngừng bảo mọi người xung quanh thêm lửa.

"Phó trưởng thị trấn, đám người Liễu Trường Minh nhất định ch.ết rồi, lửa lớn như vậy, cho dù là quỷ thi cũng sẽ bị thiêu thành tro." Phạm Tiến vừa nói vừa cười, khúm núm đưa cho Đỗ Hữu Phúc một điếu thuốc, còn bật lửa giúp ông ta.

Đỗ Hữu Phúc thở ra một làn khói trắng, thở phào nhẹ nhõm.

Đôi môi dày của ông ta hé mở, lộ ra hàm răng ố vàng: "Hừ, cái gì mà quỷ thi với chả không quỷ thi? Đã phản bội tao thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nhưng lần này vừa hay thằng nhóc Minh Dương kia cũng ở đó. Mà cậu không nhìn nhầm đấy chứ.”

"Không không, tôi chắc chắn không nhìn sai đâu. Tôi lần theo dấu vết bánh xe cùng dấu chân của bọn chúng đến đây, tận mắt nhìn thấy bọn chúng đi vào nơi dưỡng thi. Tuy rằng tôi không dám vào, nhưng nhờ có kính viễn vọng mà ông đưa, tôi chắc chắn không nhìn sai được.” Phạm Tiến nở nụ cười, nói một cách rất chắc chắn với ông ta.

Phạm Tiến này cuối cùng lại chọn quy phục dưới chân Đỗ Hữu Phúc? Tôi nghiến răng, lẽ nào trước đây, hắn nói Đỗ Hữu Phúc gi.ết bố hắn là giả sao?

Sao trước sau lại có sự tương phản lớn như vậy?

Lửa đốt cháy cả buổi chiều, Đỗ Hữu Phúc và những người khác mới quay người rời khỏi nơi dưỡng thi, lên siêu xe rời đi.

Và tôi, đã nằm sẵn dưới gầm xe, cũng theo họ về luôn.

Một kẻ đê tiện như vậy phải được dạy cho một bài học.

Xe của Đỗ Hữu Phúc không quay về thôn mà đi thẳng đến biệt thự trong thị trấn, người hầu trong biệt thự lại thay đổi, lần này là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

“Về rồi à?” Một giọng nói vô cùng ngọt ngào vang lên sau lưng người phụ nữ trung niên, ngọt ngào đến mức khiến người tôi không tự chủ được run lên.

Tôi khẽ quay mặt nhìn tình hình bên ngoài, lúc này trời đã tối hẳn, chắc là sáng sớm.

"Lão gia, em đã hầm canh cho ông và anh rồi, hai người mau vào uống đi." Phạm Thúy Nhi nắm lấy cánh tay của Đỗ Hữu Phúc nói.

Trên đôi má tươi cười đó có một lớp trang điểm đậm, cô ta đang cố gắng hết sức để khiến Đỗ Hữu Phúc phải lòng mình. Nhưng rõ ràng, xét về độ quyến rũ, cô ta không bằng được bà cô đã mất, xét về nhan sắc, cô ta không bằng người phụ nữ của Đỗ Hữu Phúc ở thôn Minh Hà, và xét về độ thuần khiết, cô ta cũng không bằng Tiểu Liên.

Tóm lại là không có gì nổi bật, sau khi trang điểm đậm thì càng rắn vẽ thêm chân, khiến người ta cảm thấy khó xử.

Mà Đỗ Hữu Phúc xem ra cũng không phải là "kén ăn", bàn tay to béo kia đã bao lấy cặp m.ô.n.g tròn trịa của Phạm Thúy Nhi, đôi mắt tam giác giờ nheo lại thành còn đúng một đường thẳng.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y và trừng mắt nhìn cặp anh em giả tạo này.

Vừa nãy ở đây có quá nhiều người, tôi lo sẽ dọa sợ bọn họ nên không ra tay với Đỗ Hữu Phúc, bây giờ chỉ cần đợi Đỗ Hữu Phúc vào phòng là tôi có thể hành động.

"Phụt."

Ban đầu, ba người họ đang trò chuyện vui vẻ cười đùa, nhưng khi Đỗ Hữu Phúc uống súp, sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, lập tức trở nên trừng mắt.

“Cái gì đây?” Đỗ Hữu Phúc lớn tiếng mắng.

“Đây không phải là món canh óc yêu thích của ngài sao, lão gia?” Phạm Thúy Nhi ngây thơ nhìn Đỗ Hữu Phúc, đôi mắt hình tam giác của Đỗ Hữu Phúc lập tức rực lên lửa giận.

Hai tay lão ta đẩy bát canh rơi xuống đất.

"Canh óc? Mùi thuốc mê nồng nặc như vậy, mày coi tao là thằng ngu à?" Đỗ Hữu Phúc nhìn chằm chằm vào Phạm Thúy Nhi và Phạm Tiến, tức giận hỏi.

Tôi nấp ở cửa sau, đợi xem một vở kịch hay.

Điều này có vẻ trắng đen rõ ràng rồi, nhưng Phạm Tiến có thể thực sự đối phó với Đỗ Hữu Phúc sao? Tôi tỏ ra nghi ngờ, bởi vì Đỗ Hữu Phúc luôn là con cáo già mưu mô xảo quyệt.

"Ha ha ha, ông xem ông đang nói gì kìa? Thuốc mê gì đâu, để tôi thử trước cho nhé?" Phạm Tiến nở một nụ cười rất không tự nhiên, cầm lấy bát canh uống ừng ực.

Đỗ Hữu Phúc cười lạnh một tiếng.

Phạm Tiến loạng choạng ngồi xuống ghế, cơ thể dường như rất khó chịu.

Phạm Thúy Nhi sợ hãi lùi lại vài bước, Đỗ Hữu Phúc không có ý định xử lí Phạm Thúy Nhi và Phạm Tiến, mà chỉ thấp giọng mắng Thúy Nhi: "Cô sắp xếp cho Lương Uyển Doanh ở phòng nào rồi?”

"Ở….ở…ở trong phòng của lão gia ạ." Phạm Thúy Nhi dường như có thể nhìn thấu mọi thứ từ Đỗ Hữu Phúc, trái tim thắt lại, khuôn mặt cô đầy căng thẳng.

Đỗ Hữu Phúc nở nụ cười mong đợi, sau đó quay đầu liếc nhìn Phạm Tiến: “Sau này mấy người đừng định dùng mấy tờ giấy đó để uy h.i.ế.p tôi, bởi tôi gi.ết các người chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đừng lo, tứ chi cậu bây giờ sẽ mất cảm giác, bởi vì chai nước khoáng tôi đưa cậu trên đường đã thêm một ít bột dược liệu, đây chỉ là cảnh cáo anh em các người mà thôi."

Nghe vậy, sắc mặt Phạm Tiến tái mét như tro tàn, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Anh ta nhìn Đỗ Hữu Phúc xoay người chuẩn bị lên lầu, lập tức bờ môi khẽ run: "Chờ đã! Tôi có thể làm trâu làm chó cho ông, nhưng ông tuyệt đối không được động tới Uyển Doanh, nếu không tôi thật sự sẽ công khai những giấy tờ đó."

Phạm Tiến nghiến răng nói, nhưng rõ ràng những lời này không khiến Đỗ Hữu Phúc sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play