Ánh mắt Lưu Mỵ Nhi nhìn tôi thể hiện rõ sự vui mừng tột độ, chắc nội đan của linh xà rất quan trọng đối với cô ta, nhưng mà nhìn gương mặt hồ ly đó tôi thật sự có chút khó chịu.
Cô ta l.i.ế.m mép, sau đó xông về phía tôi nhanh như một tia chớp, tôi còn chưa kịp nhìn rõ cô ta thì đã bị trúng chiêu rồi.
Tôi cảm thấy cơ thể vô cùng đau đớn, hai chân hộp tê rần trực tiếp quỳ xuống đất.
Lưu Mỵ Nhi tiến gần về phía tôi, móng vuốt của cô ta đặt ở trước n.g.ự.c tôi cười gian manh nói: “Chỉ một lát thôi, một chút cũng không đau.“
Cái miệng hồ ly của cô ta dán qua, tôi cảm nhận được một luồng khí thổi vào miệng tôi, mà n.g.ự.c tôi bắt đầu đau đớn vô cùng.
Trong yết hầu dường như có một cái gì đó đang bị hút ra ngoài.
Không được, nếu tiếp tục như thế, nội đan sẽ bị Lưu Mỵ Nhi hút ra ngoài, tôi dùng hết sức lực đẩy Lưu Mỵ Nhi ra, vớ được thanh kiếm trừ ma dứt khoát cho Lưu Mỵ Nhi một đao.
Lưu Mỵ Nhi kêu lên thảm thiết, ngã ra trước mặt tôi, tôi chật vật đứng dậy.
Lúc tôi đang muốn kết liễu cô ta, vươn người đứng dậy, tưởng rằng cô ta muốn đánh úp tôi, nhưng không ngờ cô ta lại không chần chừ chạy ra ngoài cửa động. .
Đam Mỹ Cổ ĐạiTôi bây giờ mới phát hiện trên mặt đó có một vũng máu, xem ra Lưu Mỵ Nhi đã bị tôi đả thương rồi.
Cô ta một đường trốn chạy đều lưu lại vết máu, trở thành đầu mối để tôi tìm được cô ta, nếu không nhân lúc cô ta đang bị thương ra tay, đợi đến cô ta dưỡng thương xong, sợ là tôi không đấu lại cô ta nữa.
Tôi đi ra khỏi cửa động, ở bên ngoài có một luồng ánh sáng chiếu quá, làm tôi không mở được mắt.
“Chít chít chít, chít chít chít.”
Âm thanh này, tôi dùng tay che mắt, híp mắt lại khó khăn lắm mới thích nghi được với luồng ánh sáng này, lúc hoàn toàn mở mắt được thì ngẩn cả người.
Trước mắt tôi là một mộng cảnh thần tiên, mộng cảnh này thật sự rất chân thật,tôi vương tay ra sờ gốc cây, cảm giác rất chân thực.
Mà những con chim cũng bay lượn tự do, còn có mấy con bướm đậu lên vai tôi.
Tôi dùng sức ấn vào vết thương trên cánh tay, lúc trước bị c.h.é.m đến lộ cả thịt bị vảy cá che lấp, cảm giác đau đớn cũng lập tức biến mất.
“Cạp cạp cạp, cạp cạp cạp.”
Một bầy quạ bay luẩn quẩn trên đỉnh đầu của tôi, hoàn toàn phá vỡ cảnh đẹp thế ngoại đào viên ở đây.
Bọn chúng bay phành phạch về một hướng, bên đó có một căn nhà, là kiểu nhà cố kinh có đình viện, tôi quay người đi nhanh về hướng đó.
Khi tôi đi đến cửa của đình viện, liền nghe được tiếng cười đùa.
“A a a, đáng ghét.”
Giọng nói hờn dỗi của phụ nữ truyền vào tai tôi, tôi cẩn thận đấy cửa đình viện ra, đi vào bên trong, đi qua cái sân, liền nhìn thấy trong phòng trước mặt có một người đàn ông đang ngồi trên ghế xích đu, một người phụ nữ đang tỉ mỉ ngồi bóc thứ gì đó cho người đàn ông.
Người đàn ông đó là Hạ Đông Hải? Không, là Khang Thần mới đúng, hắn cười hề hề mở miệng ra.
Tôi mở to mắt, bởi vì trong tay người phụ nữ đó không phải là hoa quả gì cả mà là một con mắt rất to, con mắt đó còn đang chảy máu. Kinh mặt lộ ra, mạch m.á.u chằng chịt trên nhãn cầu. Khang Thần dường như không nhìn ra cảnh đáng sợ trước mắt, mở miệng thật to.
“Khang Thần, không được ăn.” Tôi hét lớn.
Khang Thần vẫn nuốt con mắt đó vào miệng, còn bắt đầu nhai, một vệt m.á.u từ trong miệng hắn trào ra, Khang Thần còn bày ra dáng vẻ đầy mãn nguyện.
Tay hắn còn ôm chặt eo người phụ nữ, tôi nhìn người phụ nữ, đó không phải Lưu Mỵ Nhi, nhưng cũng không phải là người.
Trong mộng cảnh trời đang nắng như vậy, nhưng không nhìn thấy bóng của người phụ nữ.
Trên mặt đó chỉ có một cái bóng cô đơn của Khang Thần, người phụ nữ lại lấy từ trong bát ra một con mắt nữa, cười mị hoặc đút cho Khang Thần.
Khang Thần chìm đắm trong nữ sắc, không do dự mở miệng ra nuốt xuống.
“Khang Thần, Khang Thần.” Tôi nhanh chóng đi lên phía trước.
Đầu Khang Thần không có ngẩng lên, tôi vươn tay ra vẫy vẫy trước mặt anh ta, dường như anh ta cũng không nhìn thấy.
Nhưng người phụ nữ đó lại phát hiện ra tôi, nhướng mày nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh: “Không có tác dụng đâu, mộng cảnh này là do chủ nhân tạo ra, trừ khi là người trong mộng tự tỉnh lại, nếu không không thể thoát được.”
“Chủ nhân? Liễu Trường Minh sao?” Tôi nhìn gương mặt tinh xảo của cô ta.
Cô ta mím môi cười nhẹ: “Ngươi là kẻ thù lớn nhất của chủ nhân, nhưng mà dựa vào ngươi? Không thể là đối thủ của chủ nhân.”
“Hừm. Vậy thì chưa chắc, cô thả bạn ta ra trước đi.” Tôi nhìn cô ta.
Cô ta nháy mắt một cái: “Sao tôi có thể chống lại mệnh lệnh của chủ nhân được? Có điều cậu nhìn xem, bạn của cậu đang rất vui vẻ mà?”
Khang Thần đúng là đang rất vui vẻ, nhìn đôi mắt của người phụ nữ trước mắt như sói đói vậy.
Tôi cắn chặt răng cầm thanh kiếm lên trong mộng cảnh múa mấy đường, cô ta nói không sai, cách duy nhất thoát khỏi mộng cảnh này là người trong cuộc tự mình tỉnh ngộ.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của Khang Thần làm sao tỉnh lại được, tôi nhíu mày, lòng nghĩ nếu là Hạ Đông Hải, cậu ấy nhất định không bị mê hoặc.
Hạ Đông Hải? Đúng rồi, linh hồn của Hạ Đông Hải đâu?
Lúc nãy vẫn theo sau tôi, giờ không biết đi hướng nào rồi.
“Tôi, ở, đây.”
Từ trong hang động tăm tối truyền ra một âm thanh yếu ớt, tôi chạy đến xem, nhìn thấy Hạ Đông Hải dựa vào cửa động, dường như càng trở nên thoát ẩn thoát hiện.
“Đông Hải? Cậu sao rồi?’ Tôi nhìn thấy cậu ấy như vậy rất khó chịu, nhưng không có cách nào giúp cậu ta.
Cậu ấy lim dim mở mắt, nhíu mày nhìn tôi nói: “Cậu ngốc vừa thôi, không biết hồn ma sợ ánh sáng mặt trời à? Bên ngoài mặt trời chiếu như vậy, tôi có thể tốt được sao?”
Vừa nghe Hạ Đông Hải mắng người, tôi liền yên tâm phần nào, có thể chứng minh được cậu ấy còn có sức sống.
Nhưng mà nghĩ lại, cậu ta dám nói tôi ngốc, vậy lúc đầu Khang Thần có vấn đề, Hạ Đông Hải luôn thông minh như vậy lại để bị hắn lừa: “Còn nói tôi, Hạ Đông Hải cậu bình thường thông minh như vậy, lần này lại bị tên tiểu tử Khang Thần lừa, hắn căn bản không biết pháp thuật.”