Một mùi khó ngửi nhức mũi bốc lên, Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm vào đám bọt trắng nổi lên từ vết thương sắc mặt bỗng chốc trầm xuống trong mắt nổi lên tia nghi hoặc.
“Minh Dương tên tiểu tử nhà cậu có thể tin tưởng được không đấy?” Cậu ta vừa nói vừa giơ tay ra sờ vào đám bọt rồi lại kêu lên oai oái.
“Nhưng sư phụ từng nói…” Tôi nhìn đám bọt đáng sợ trên miệng vết thương của Hạ Đông Hải mà có chút hoang mang, nhất thời không biết được liệu có phải mình làm sai rồi không.
Thấy tôi không nói gì, Hạ Đông Hải lặng người đi, nheo đôi mắt bé như hạt đậu đen nhìn tôi chằm chằm: “Đồ c.h.ế.t tiệt nhà cậu đừng có nói lần này là thử nhé.”
Cậu ta vẫn liếc tôi chằm chằm, tôi cười gượng mấy tiếng. Thấy tôi như vậy cậu ta chán nản lắc mạnh đầu chỉ vào tôi: “Tên tiểu tử này.”
“Hi hi hi, cậu đừng tức giận mà, tức giận vết thương sẽ càng đau.” Tôi nhìn vết thương của Hạ Đông Hải trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Hạ Đông Hải cắn chặt răng nheo mày nhìn tôi.
“Phù phù phù.”
Một cơn gió lạnh thổi tới khiến hai người chúng tôi bất giác rụt cổ lại.
“Ào ào ào”
Âm thanh này là của xác ướp? Âm thanh này dường như cách chúng tôi không xa lắm. Sau khi tôi đảo mắt tìm khắp xung quanh thì vội nằm rạp xuống đất ghé tai nghe, muốn nghe được rõ ràng động tĩnh.
“Minh Dương, a a a.”
Âm thanh này? Phạm Tú Tú? Tôi hốt hoảng, quả nhiên cô ấy đã bị xác ướp bắt đi rồi. Hiện giờ đối phương ở dưới đất chúng tôi có muốn xuống thì…?
“Phạm Tú Tú? Phạm Tú Tú?” Tôi hét lớn.
Vốn dĩ dưới đất vẫn có từng tràng âm thanh, vậy mà sau khi tôi hét lên vài tiếng bỗng không còn âm thanh nào phát ra nữa, bóng đêm yên tĩnh bao trùm khắp nơi.
“Kỳ lạ? Lẽ nào tôi đã nghe nhầm? Đông Hải cậu thì sao?” Tôi ngẩng đầu lên phát hiện Hạ Đông Hải vốn đang ngồi dựa vào bia mộ đã không thấy đâu nữa.
Cậu ta đang yếu như vậy chắc chắn không thể một mình đi mất, lẽ nào đã bị xác ướp bắt đi?
Tôi nuốt khan vội vàng nhìn xung quanh một lượt, nhưng không phát hiện ra thứ gì kỳ quái. Tôi đứng dậy tìm kiếm quanh bia mộ một vòng nhưng cũng không phát hiện được gì.
Nếu như xác ướp đó có thể thần không biết quỷ không hay đem Hạ Đông Hải đi, vậy ít ra trên mặt đất cũng phải có một cái hố lớn chứ?
Nó bắt cậu ta thì có lẽ sẽ giấu xuống dưới đất, nhưng hiện tại mặt đất ở đây vẫn rất bình thường, không hề có dấu tích gì.
Xung quanh không hề có cây cối chắn, liếc mắt cũng có thể nhìn ra được. Tôi cau mày đứng nguyên tại chỗ tìm kiếm.
“Xạt xạt xạt.” Tiếng bước chân từ phía sau truyền tới khiến cho tôi nâng cao cảnh giác nắm chặt roi bách quỷ trong tay quay người lại.
“Minh Dương” Phạm Tú Tú nhìn tôi nhỏ giọng gọi.
“Phạm Tú Tú?” Tôi ngây người nhìn cô ấy. Tiếng nói vừa nãy truyền từ dưới đất lên không phải là của Phạm Tú Tú sao? Sao giờ cô ấy lại đứng trước mặt tôi mà không hề hấn gì?
Tôi cẩn thận dò xét Phạm Tú Tú một lượt, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải là người khác giả dạng? “Phạm Tú Tú, vừa nãy cô đi đâu vậy?” Tôi cau mày nhìn cô ấy.
Tôi chỉ nhìn bằng mắt thường không thể phân biệt được cô ấy là thật hay giả. Cô ấy là hồn ma nhưng trên người lại không có âm khí.
“Tôi vừa nãy ư? Tôi vẫn luôn đi theo sau hai người mà?” Phạm Tú Tú hoài nghi nhìn tôi. Luôn đi theo sau chúng tôi? Rõ ràng lúc này tôi mấy lần quay đầu lại nhìn nhưng không thấy cô ấy.
Phạm Tú Tú tới gần tôi thêm một bước: “Minh Dương chúng ta mau rời khỏi đây đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Rốt cuộc là ở đây nguy hiểm hay cô nguy hiểm? Tôi nghĩ trong lòng nhưng không nói ra miệng.
Phạm Tú Tú vẫn đi về phía tôi, còn tôi thì cứ lùi về sau cho tới khi chạm vào bia mộ thì đã hết đường rồi, chỉ đành nhìn Phạm Tú Tú trước mặt nói: “Cô đứng lại đó đừng cử động.”
Phạm Tú Tú ngước đôi mắt to nhìn tôi, gương mặt vô tội hỏi: “Minh Dương anh sao thế?”
Tôi im lặng nhìn vào mắt cô ấy. Vẻ bề ngoài có thể giả dạng giống y như đúc nhưng ánh mắt thì không.
Ánh mắt Phạm Tú Tú hỗn loạn dường như không nhìn thẳng vào tôi, mũi phập phồng đánh hơi.
Tim tôi bỗng nảy lên, c.h.ế.t tiệt cô ta là do xác ướp đó biến thành.
Tôi không bị thương, sao nó có thể biết vị trí của tôi chứ?
Tôi cúi đầu nhìn thân thể mình phát hiện trên áo và tay đều dính máu. Tôi lập tức cởi áo, dùng áo lau mạnh lên cánh tay dính m.á.u một lượt sau đó nhanh tay quẳng nó sang một bên.
Xác ướp đó thật sự đã quay đầu về hướng chiếc áo mà tôi vứt, tiếp tục cười nói: “Minh Dương, nơi này thực sự rất nguy hiểm, chúng ta cùng rời đi thôi.”
Giọng nói này nghe ngọt như đường vậy.
Tôi nín thở từ từ cẩn thận lùi về phía sau một bước. Nó vẫn tiến về hướng chiếc áo dính máu, nhân cơ hội này tôi lập tức trốn vào sau bia mộ quan sát nhất cử nhất động của xác ướp.
Xác ướp vẫn vừa đi vừa nói, muốn mê hoặc tôi đây mà.
Rất nhanh sau đó nó giơ tay ra nhưng không bắt được tôi thì lập tức biết đã bị tôi chơi một vố. Nó túm lấy cái áo trên mặt đất ngửi ngửi sau đó xé vụn.
Nó cử động cái đầu vốn đã hói của mình đánh hơi xung quanh một cách cẩn thận.
Sau cùng dường như đã bỏ cuộc quay gót đi về phía ngược hướng với tôi, sau đó lôi ra thứ gì đó từ phía sau một cái bia mộ.
Thứ đó là? Tôi nheo mắt nhìn, không phải đồ vật gì mà là Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải dường như đã mất đi ý thức, để mặc cho xác ướp kéo lê. Xác ướp này trước đây đã hút m.á.u người đàn ông trộm mộ cơ thể trở nên phình ra, nhưng bây giờ nó lại trở lại vẻ khô quắt.
Lẽ nào đây là tín hiệu của cơn đói? Hạ Đông Hải mà bị nó mang đi thì kết quả thật không dám tưởng tượng.
Tôi cắn chặt răng, lập tức xông về hướng xác ướp hét lớn: “Lêu lêu lêu ta ở đây này.”
Tôi vẫy tay, đối phương chợt dừng lại, vứt Hạ Đông Hải đang hôn mê xuống, chạy về phía tôi với tốc độ cực nhanh.
Bởi tốc độ của nó quá nhanh khiến tôi sợ tới mức lập tức ngồi sụp xuống lấy tay bịt chặt miệng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT