So với lần đầu gặp cô ta, bây giờ cô ta đã béo bằng hai người gộp lại.

"Vương Thành vẫn đang tìm tôi sao?" Lương Uyển Doanh phá vỡ yên lặng.

Tôi mở miệng, trong lòng có chút rối rắm, không biết có nên nói cho Lương Uyển Doanh biết Vương Thành đã ch.ết hay không, thấy tôi im lặng, Lương Uyển Doanh giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi.

Khuôn mặt hốc hác ấy khiến người ta nhìn thấy xót xa.

“Có, còn đi vào trong thôn tìm nữa.” Tôi theo bản năng giấu tin Vương Thành đã ch.ết, bởi vì tôi sợ nếu nói ra sự thật, Lương Uyển Doanh sẽ sợ hãi ngất đi mất.

Cô ấy nghe tôi nói vậy thì sờ bụng cười khổ: “Anh nói với anh ấy đừng tìm tôi nữa, hành hạ nhau như vậy có ích gì đâu?”.

“Nếu anh ta ch.ết, cô có buồn không?” Tôi đột nhiên nói ra một câu như vậy, Lương Uyển Doanh sửng sốt mấy giây, sau đó mới hoàn hồn: “Đương nhiên có, tôi yêu anh ấy, không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nhất định phải sinh đứa bé này ra."

"Tại sao?" Thực ra đứa bé này không phải là con của Vương Thành, Lương Uyển Doanh lựa chọn gả cho Vương Thành, cô ấy có thể phá thai trước khi nó nên hình nên dạng, điều này có thể làm dịu đi bầu không khí giữa hai người họ, có lẽ Vương Thành sẽ dần dần quên đi khoảng thời gian không vui đó.

“Lúc mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi không làm được.” Lương Uyển Doanh cúi đầu.

Cô ấy nói với tôi, cho dù là người dân ở thôn Minh Hà hay là trên thị trấn đều trọng nam khinh nữ, cho nên những năm này, cô ấy lén lút sau lưng ba mình phá thai cho rất nhiều người để kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Ngay cả khi những đứa trẻ đó chưa được hình thành, thì hình ảnh đẫm m.á.u sau khi hút ra khỏi cơ thể người mẹ vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô ấy, Lương Uyển Doanh không muốn làm những việc độc ác như vậy nữa.

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt bụng: "Mặc kệ ba nó là ai, tôi chính là mẹ nó, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ thông suốt rồi."

Sau khi nghe cô ấy nói, tôi thực sự ngưỡng mộ cô ấy.

“Bác sĩ Lương chúng tôi mang đến rồi.” Phạm Tiến và Hạ Đông Hải mỗi người ôm một chiếc hộp đi vào, một chiếc hộp chứa băng gạc khử trùng và những thứ khác, hộp còn lại chứa kim tiêm gây mê.

Vì không biết là sẽ sử dụng món gì, nên hai người họ đành lấy hết về.

Nhị Cẩu Tử sợ hãi trốn ra phía sau, tôi ấn vào vai Nhị Cẩu Tử nói: "Cẩu Tử, chỉ cần con phối hợp, lát nữa chú sẽ mua cho con rất nhiều kẹo bông gòn, con cảm thấy thế nào?"

“Hừ, chú nói dối, ngày hôm qua chú còn nói sẽ cho con một trăm cây?” Nhị Cẩu Tử lườm tôi một cái.

Trẻ con có một trí nhớ tốt về những việc này, tôi thực sự không thể phản bác lại nó.

Lương Uyển Doanh quỳ xuống và nhẹ nhàng xoa đầu Nhị Cẩu Tử: "Vậy dì sẽ mua cho con. Lần trước dì đã mua qua cho con rồi có đúng không?" Nhị Cẩu Tử ngoan ngoãn gật đầu, Lương Uyển Doanh để Nhị Cẩu Tử nằm trên giường, sau đó bắt đầu tiến hành gây mê.

Khi tôi thấy Lương Uyển Doanh tiêm dung dịch trong suốt vào cánh tay của Nhị Cẩu Tử, tôi liền cau mày và quay lại, đứa trẻ còn quá nhỏ để chịu đựng những việc này.

Nhị Cẩu Tử chỉ khẽ rên rỉ một tiếng, liền chìm vào giấc ngủ say.

Lương Uyển Doanh liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó lấy ra một cái nhíp và một con d.a.o phẫu thuật sắc bén, bắt đầu cắt da trên lưng của Nhị Cẩu Tử.

Tôi nhìn m.á.u không ngừng rỉ ra, tim chợt thắt lại.

Lương Uyển Doanh đưa chiếc nhíp đã khử trùng vào da thịt của Nhị Cẩu Tử, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa và một mảnh giấy màu vàng không biết là gì.

Những thứ này nằm bên trong cơ thể một đứa trẻ, da thịt bên trong đã bắt đầu viêm nhiễm và thối rữa.

Vì da thịt bên trong bắt đầu thối rữa, nên Nhị Cẩu Tử mỗi ngày đều kêu đau lưng.

Lương Uyển Doanh cắt bỏ phần thịt thối, xử lý sạch sẽ và khâu lại vết thương.

Vài người chúng tôi ngay lập tức bước tới xem Lương Uyển Doanh rửa sạch chìa khóa và giấy sau đó đặt chúng lên bàn. Chìa khóa trông hơi cũ, chắc là chìa khóa để mở ổ khóa cũ nào đó.

Và giấy không phải là giấy bình thường, nó rất dai.

"Đây là giấy kraft, không dễ phá hủy." Phạm Tiến nhìn tờ giấy nói.

(Giấy kraft hay còn được gọi là giấy xi măng là một loại giấy được làm từ bột gỗ của cây gỗ mềm, có màu nâu đặc trưng. Giấy có đặc điểm chính là mềm, thấm dầu, thấm mực tốt. Vì vậy, giấy kraft được sử dụng rất nhiều.)

Tôi cầm tờ giấy kraft lên, nhíu mày nhìn, trên đó vẽ cái gì vậy? Không hiểu gì hết? Nó giống như một bản đồ kho báu.

“Đỗ Hữu Phúc rất coi trọng mấy thứ này, nhất định những thứ này rất quan trọng, chúng ta nghiên cứu kỹ xem thế nào?” Hạ Đông Hải lật tới lật lui bản vẽ.

"Đây là gì? Minh Dương, tại sao tôi nhìn những thứ này thấy rất quen?" Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm vào những hình dạng được vẽ trên tờ giấy.

Hình dạng này là hình cái cầu thang, trong trí nhớ hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó.

“Đây là hình dạng của nhà kính trong nhà họ Đỗ đúng không?” Hạ Đông Hải vỗ đùi phấn khích nhìn tôi hỏi.

Tôi lập tức gật đầu, chắc là nhà kính được xây dựng trong tháng này, lần trước tôi đến biệt thự của ông ta thì vẫn chưa có nhà kính.

Nhưng ngoài việc trồng hoa ra trong nhà kính còn ẩn giấu điều gì nữa? Tôi cảm thấy nghi hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play