Đỗ Hữu Phúc kinh ngạc mặt mũi tái nhợt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen hư ảo, vươn tay muốn nắm lấy, nhưng kết quả đều không được.
"Đây có phải là linh hồn không? Mày đã gi.ết Nhị Cẩu Tử đúng không?" Đỗ Hữu Phúc nghiến răng nhìn tôi chằm chằm.
“Đúng vậy, tôi đã gi.ết con trai ông.” Nhìn bà lão trở nên bộ dạng như vậy, trong lòng tôi trào dâng sự tức giận, nên chọc tức Đỗ Hữu Phúc.
Tuy nhiên, điều tôi không bao giờ ngờ tới là khi Đỗ Hữu Phúc nghe tin Nhị Cẩu Tử đã ch ết, trên khuôn mặt ông ta không hề có một chút buồn bã nào?
Hơn nữa, ông ta còn hỏi ngược lại tôi xác để ở đâu?
Xét từ biểu cảm và giọng điệu của ông ta, tôi nghĩ Đỗ Hữu Phúc chỉ cần t.h.i t.h.ể của Nhị Cẩu Tử, ông ta không quan tâm đến sự sống ch ết của Nhị Cẩu Tử, chuyện này là như thế nào?
“Ông?” Tôi có một chút cũng không hiểu Đỗ Hữu Phúc đang nghĩ gì.
Đỗ Hữu Phúc kích động rút khẩu s.ú.n.g trong túi ra, chĩa s.ú.n.g vào đầu tôi và hét lớn: “ Nói hay không, mày mà không nói tao sẽ gi.ết mày!"
"Ông có bản lĩnh thì thử xem, một phát gi.ết ch ết tôi, nhưng nếu ông gi.ết tôi, thì cũng đừng hòng biết t.h.i t.h.ể Nhị Cẩu Tử ở đâu." Tôi cố tình nói lớn tiếng để Hạ Đông Hải và sư phụ đang ở trong đường hầm nghe thấy.
Nếu Đỗ Hữu Phúc không quan tâm đến sự sống ch ết của Nhị Cẩu Tử, thì ngay cả khi chúng tôi có mang sự sống ch ết của Nhị Cẩu Tử ra uy h.i.ế.p ông ta thì cũng không có tác dụng, đến lúc đó mọi người còn sẽ gặp rắc rối hơn nữa.
Trong nhà không có động tĩnh gì, hai tay Đỗ Hữu Phúc run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.
Tôi nhìn thấy được trong lòng ông ta đang đấu tranh dữ dội.
Cuối cùng ông ta cũng đặt s.ú.n.g xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm, bất kể ai bị khẩu s.ú.n.g chĩa vào cũng sợ hãi, ai biết được tên cáo già này đang nghĩ gì.
"Minh Dương, cậu là cậu ruột của con, bất đắc dĩ lắm cậu mới làm như vậy, chỉ cần còn nói cho cậu biết xác của Nhị Cẩu Tử ở đâu, cậu sẽ tha cho con." Đôi mắt nhỏ của Đỗ Hữu Phúc long lanh nhìn tôi, chờ đợi tôi trả lời.
Tôi chỉ vào xe của Đỗ Hữu Phúc và nói với ông ta: “Đưa cho tôi một chiếc điện thoại và một chiếc ô tô, sau khi tôi rời khỏi an toàn, tôi sẽ gọi điện nói cho ông biết tung tích của Nhị Cẩu Tử, nhưng ông phải giao mẹ tôi cho tôi, nếu không thì miễn bàn.”
Đỗ Hữu Phúc tức đến đầu xì khói, nhưng hiện tại ông ta không dám làm gì tôi.
“Mẹ cậu ở trong miếu thờ của Liễu Trường Minh, có bản lĩnh thì đi tìm Liễu Trường Minh đi.” Ông ta lạnh lùng nói với tôi.
Miếu thờ của Liễu Trường Minh?
Tôi vốn định lên núi tìm Thanh Thanh, nếu mẹ cũng ở trên núi, chúng tôi có thể cùng nhau xuống núi, có thể giải quyết ổn thỏa hai chuyện lớn trong lòng tôi.
“Được rồi, tôi tin ông lần cuối cùng, đưa chìa khóa xe và điện thoại di động cho tôi.” Tôi đưa tay về phía Đỗ Hữu Phúc, trên mặt ông ta lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng hiện tại ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Ông ta đành phải đưa chìa khóa xe và điện thoại cho tôi, bảo tôi đừng giở trò gì. Tôi lấy điện thoại và chìa khóa, đỡ bà lão đứng dậy. Bà ấy vì tôi mới trở nên như vậy, vì vậy tôi phải đưa bà ấy đi khỏi đây.
Đỗ Hữu Phúc không xem bà lão ra gì, còn khinh thường nhìn tôi, tôi sợ ông ta sẽ hối hận liền nhanh chóng đưa bà lão lên xe.
Sau khi lên xe, tôi hít một hơi thật sâu vì đã nhiều năm rồi không lái ô tô, giờ đã lỡ đ.â.m lao thì phải theo lao thôi.
Tôi nắm lấy tay lái và đạp mạnh chân ga.
"Vù vù!"
Với một âm thanh lớn, chiếc xe lùi nhanh và tông vào cái cây phía sau, Đỗ Hữu Phúc nhìn tôi nở một nụ cười khinh bỉ, tôi nhanh chóng bẻ lái.
Loay hoay hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có thể lái xe ra khỏi rừng cây.
Nhìn nhóm người dần dần biến mất trước mặt, trong lòng tôi nhíu chặt không dám thả lỏng.
Một mình tôi không sao, bây giờ có một bà lão bị thương đi cùng, tôi thật không biết để bà ta ở đâu? Sau khi lái xe hơn mười phút, Đỗ Hữu Phúc gọi điện và hỏi tôi về vị trí t.h.i t.h.ể của Nhị Cẩu Tử.
Tôi cúi đầu đôi co với ông ta vài câu, liền cúp điện thoại, ai mà biết khi vừa cúi đầu xuống, chiếc xe liền đ.â.m trực diện vào chiếc xe đối diện.
"Rầm" một tiếng, tôi phản xạ có điều kiện lao người về phía bà lão ngồi trên ghế phụ, sợ bà ta bị thương.
“Cậu lái xe kiểu gì vậy?” Đối phương xuống xe, lao tới hỏi tôi.
Tôi chưa kịp quay lại, người đàn ông đã gọi tên tôi: "Minh Dương? Sao cậu còn ở đây?"
Người nói chuyện là Phạm Tiến, trước đây đã từng quá giang đi nhờ xe của Vương Thành, bác sĩ Phạm là bác của anh ta.
“Anh, khụ khụ, ai vậy?” Một thanh âm mềm mại truyền đến bên tai, không cần ngẩng đầu tôi cũng biết nhất định là Phạm Tú Tú.
Quả nhiên, trong đêm tối, khuôn mặt tái nhợt của Phạm Tú Tú khiến người ta nhìn vào có chút thương cảm.
Phạm Tiến lập tức chạy đến đỡ người con gái xinh đẹp ốm yếu: "Em xuống xe làm gì vậy?"
"Anh, là Minh Dương sao?" Phạm Tú Tú ho khan hỏi Phạm Tiến.
"Uhm, đúng vậy." Phạm Tiến trả lời.
Phạm Tú Tú ngẩng đầu lên và nhìn tôi: "Minh Dương, em tưởng rằng anh đã bị ba em và phó thị trưởng hại ch ết rồi."
Không ngờ Phạm Tú Tú lại nói thẳng như vậy, cô ấy là một cô gái xinh đẹp yếu đuối, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự cố chấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT