“Vậy chúng ta đi điều tra, tự khắc sẽ biết.” Trầm ngâm một lát, tôi nói với Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đấy, điều tra thì được, tôi đi với cậu."
“Không.” Tôi không nghĩ nhiều mà từ chối thẳng luôn.
Hạ Đông Hải vừa mới được giải trừ được lời nguyền, mặc dù nhìn thì có vẻ ổn rồi, nhưng tốt hơn là ở lại nghỉ ngơi, tôi tin một mình tôi cũng có thể điều tra rõ ràng.
Cậu ấy bình tĩnh hơn tôi tưởng, không nói thêm gì nhiều nữa.
“Đừng có nghĩ cái gì lệch lạc, tôi không đùa với cậu đâu.” Tôi nhìn Hạ Đông Hải chằm chằm.
Hạ Đông Hải nhún vai: "Cái gì lệch lạc? Tôi còn chẳng biết cậu đang nói gì."
Tiểu tử thối này? Tôi liếc mắt nhìn tên tiểu tử ấy, Hạ Đông Hải cúi đầu tiếp tục nạy hạt ngô, không nói lời nào.
Trời dần tối, những người ra ngoài làm việc đều đã trở về, mọi người quây quần ăn tối, Hạ Đông Hải vẫn lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của tôi.
Tôi cố ý vừa ăn vừa ngáp một cái, nói mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt nên bây giờ buồn ngủ muốn đi ngủ sớm.
Những người đó nhiệt tình chuẩn bị phòng cho tôi, Hạ Đông Hải theo tôi vào phòng, đứng ở cửa nhìn tôi chằm chằm, tôi há miệng ngáy nhẹ.
Hạ Đông Hải đứng ở cửa ít nhất mười phút, cuối cùng chán nản rời đi.
Nghe thấy tiếng Hạ Đông Hải nói chuyện phiếm với dân làng bên ngoài, tôi lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cửa sau.
Vừa ra khỏi cửa sau liền có một con ngõ nhỏ có thể thông tới cổng làng, để không bị Hạ Đông Hải đuổi kịp, tôi tăng tốc chạy một mạch về phía cổng làng.
Hình như người ở thôn Minh Hà ăn tối xong đều không ra ngoài, tôi chạy trên đường mà không gặp ai cả.
Chỉ là đến đầu thôn tôi mới phát hiện nơi này có ba hộ gia đình, nhà mà bà lão bảo là nhà nào?
“Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử, về nhà ăn cơm đi.” Một người phụ nữ xinh đẹp đứng ở trước cửa gỗ, gọi về phía xa.
Nhị Cẩu Tử?
Tôi nhìn xung quanh, một cậu bé mũm mĩm khoảng bảy, tám tuổi chạy đến từ phía sau tôi. Được lắm, anh bạn nhỏ này có đôi tai to như lợn, giống hệt Đỗ Hữu Phúc luôn.
Mẹ cậu bé thấy tôi là người lạ nên tiến về phía trước kéo nó lại.
Người phụ nữ này không giống như những phụ nữ trong thôn, lông mày lá liễu dài, ngũ quan thanh tú, làn da đàn hồi, cộng với dáng người khêu gợi, quả thực khiến người ta mê mẩn, còn xinh đẹp hơn cả Lưu Mị Nhi nữa.
"Nhị Cẩu Tử, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Không được chạy lung tung nghe chưa. Về nhanh." Người phụ nữ quay đầu cảnh giác nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự phòng bị.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, thầm nghĩ lát nữa sẽ vào nhà xem trộm xem thế nào.
Cục thịt nhỏ kia quay lại làm mặt xấu với tôi, cuối cùng cánh cửa gỗ nhà họ cũng đóng lại, tôi nhìn vào nhà, tuy cũng chỉ là nhà một tầng như bao nhà khác trong thôn nhưng chiếm diện tích khá lớn.
Hơn nữa, ngay cả cửa gỗ này cũng tinh tế hơn nhiều so với những ngôi nhà khác.
"Bíp bíp!" Một chiếc ô tô chạy vào từ cổng làng, tôi ngay lập tức nấp sau một cái cây.
Ở ngôi làng này, không nhiều người có thể mua được một chiếc xe hơi sang trọng như vậy, lúc này, một bóng đen vừa béo vừa ngắn bước ra khỏi xe, tôi nhìn thoáng qua đó là Đỗ Hữu Phúc.
Đỗ Hữu Phúc nói gì đó với người trong xe, sau đó chiếc xe liền được lái đi.
Ông ta nhìn xung quanh, giơ tay gõ cửa, người phụ nữ trẻ đẹp vừa rồi bước ra, Đỗ Hữu Phúc nhìn thấy cô ta thì ôm hôn thắm thiết.
Tôi nghĩ những gì bà lão nói với tôi nhất định là sự thật, Nhị Cẩu Tử đó hẳn là m.á.u thịt của Đỗ Hữu Phúc. Tôi nhanh chóng đến gần ngôi nhà gỗ, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Nhân lúc xung quanh không có ai, tôi lặng lẽ trèo lên tường, phát hiện trong sân còn xây hòn non bộ, ao cá, trồng cối, rất tao nhã, gần giống với sân vườn của Minh gia.
Tôi dứt khoát nhảy xuống sân, mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó.
Đi về phía căn phòng phát ra tiếng động, tôi tự hỏi Đỗ Hữu Phúc chắc không vội vàng đến vậy đâu nhỉ?
“Cách cách cách.” Trong phòng vang lên một âm thanh kỳ lạ.
Tôi muốn đẩy hé cửa ra xem chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, khiến tôi sợ hãi nhanh chóng quay sang một bên rồi trốn vào góc.
Người đi vào là một người phụ nữ xinh đẹp, trên tay còn bưng đồ ăn, đi vào phòng một lúc lâu vẫn chưa thấy ra.
Lúc này, Đỗ Hữu Phúc đang ăn cơm với Nhị Cẩu Tử trong phòng khách sao? Tôi thấy hơi bồn chồn, vậy người trong phòng rốt cuộc là ai?
“Ừ ừ.” Trong phòng truyền đến giọng khàn khàn của một người đàn ông.
“Chồng à, ăn nhiều một chút đi, coi như em xin anh đấy.” Người phụ nữ nghẹn ngào, cầu xin người đàn ông ăn.
Tôi đưa tay khẽ đẩy cửa sổ, phát hiện trong phòng hơi tối, một người đàn ông nằm trên giường đối diện cửa sổ, người phụ nữ xinh đẹp đang đút cho anh ta ăn.
Người đàn ông dường như bị bại liệt, toàn thân không cử động, liên tục quay đầu đi không chịu ăn.
Người phụ nữ kia vội rồi, trực tiếp ấn cằm anh ta rồi đút cho ăn.
Người đàn ông ho khan một tiếng, cô ta vỗ nhẹ vào lưng người đó, ôn nhu nói: "Chồng à, sức khỏe của anh không tốt, nếu như không ăn cơm không uống thuốc, chỉ sợ….”
Những gì tôi đang thấy là chuyện trong bóng tối, người phụ nữ này đã ăn ở với Đỗ Hữu Phúc, theo lẽ thường tình, cô ta chắc chắn rất mong chồng mình ch.ết.
Nhưng cô ta vẫn để chồng mình sống hấp hối như vậy, điều này khiến tôi có chút khó hiểu.
"Cút! Cút khỏi đây." Người đàn ông hét lớn.
Tay của người phụ nữ run lên, cô ta đứng dậy, "cạch" một tiếng, Đỗ Hữu Phúc xông vào mà không gõ cửa.
Người đàn ông nhìn thấy Đỗ Hữu Phúc liền bắt đầu la hét điên cuồng, chửi mắng Đỗ Hữu Phúc, nói rằng sẽ kiện Đỗ Hữu Phúc vì tội cướp vợ con của anh ta.
Đỗ Hữu Phúc nhẹ nhàng mân mê chuỗi hạt Phật trong tay, trên mặt nở một nụ cười tà ác.
"Lý Nhị à, xem mày kìa, đến giờ mà vẫn nghĩ không thông à. Nếu Cúc Hương không hầu hạ mày, mày đã đi hưởng hương từ lâu rồi, lại còn ở đây mà tức được à? Cẩn thận với tao đấy." Đỗ Hữu Phúc vươn tay ra nắm lấy cổ áo Lý Nhị, vẻ mặt đầy sát khí.
Lý Nhị ngửa cổ nhìn chằm chằm Đỗ Hữu Phúc: "Đỗ Hữu Phúc, mày có gan thì gi.ết tao đi, gi.ết tao đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT