Bầu không khí trong nháy mắt như đông cứng lại, cuối cùng Hạ Đông Hải ho nhẹ một tiếng, Tiểu Liên lập tức đắp chăn quỳ trên giường.
Cô ấy lo lắng đến mức rơi nước mắt, bán sống bán ch.ết khóc lóc xin lỗi tôi.
Những người không biết đều nghĩ rằng cô ấy là vợ tôi, nhưng Quý Lão Tam ở bên cạnh lại không hề sợ sệt, trực tiếp chắn phía trước Tiểu Liên và nói với tôi: "Có chuyện gì thì cứ nhắm đến tôi, đừng làm khó Tiểu Liên."
“Tôi, không muốn làm khó bất cứ ai, chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch đi.” Tôi nghiêm nghị nhìn Tiểu Liên và Quý Lão Tam.
Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn tôi, không biết tôi có ý định gì.
Quý Lão Tam nuốt nước bọt và nói: "Giao dịch gì? Tôi không có tiền đâu."
Tôi cười nói: “Yên tâm đi, thứ tôi muốn không phải là tiền, các người chỉ cần trả lời tôi vài câu hỏi, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
“Thật sao?” Quý Lão Tam nhìn tôi một cách nghi ngờ.
Hai người họ không còn lựa chọn nào khác, nếu như tôi nói ra chuyện này, với sự tàn nhẫn của Đỗ Hữu Phúc, tôi sợ họ sẽ không thể nào an toàn mà rời khỏi thị trấn Thập Lý.
“Cậu muốn hỏi việc liên quan đến pháp sư sao?” Tiểu Liên nhìn tôi hỏi.
"Đúng vậy, tôi muốn biết pháp sư mà cô đề cập đến là ai, và làm thế nào tôi có thể tìm thấy ông ta." Tôi chưa kịp nói, Hạ Đông Hải đã giành hỏi trước.
Tiểu Liên lập tức cúi đầu, dường như đang đấu tranh rất quyết liệt.
Thấy cô ấy vẫn còn do dự, tôi nhún vai giả vờ thờ ơ nói: "Nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi cũng không làm khó cô, khi nào có thời gian tôi sẽ hỏi thẳng cậu tôi, nhưng tôi sợ là mình lỡ miệng nói luôn chuyện của hai người ra."
Dưới sự đe dọa như vậy, Tiểu Liên lập tức lắc đầu, ngoan ngoãn nói với tôi rằng pháp sư không ở trong thị trấn, mà trên ngọn núi ở thôn Minh Hà.
Trên ngọn núi ở thôn Minh Hà? Chẳng lẽ là nơi ở của Minh gia?
Về vấn đề này thì Tiểu Liên lắc đầu: "Vấn đề này lão gia không có nói chi tiết, tôi chỉ nghe lão gia nói pháp sư là cao nhân bên ngoài."
“Vậy hôm nay Đỗ Hữu Phúc đi đến đó gặp pháp sư sao?” Tôi hỏi.
Tiểu Liên gật đầu: "Ngày 15 hàng tháng, lão gia đều đến đó đưa nhau thai cho pháp sư." Nhau thai? Tôi chưa từng nghe từ này bao giờ, nhưng Hạ Đông Hải ở bên cạnh dường như biết nó, hỏi Tiểu Liên rằng pháp sư đó có phải là phụ nữ không.
Tiểu Liên lắc đầu, cô ấy chỉ nghe Đỗ Hữu Phúc đề cập đến chuyện này một hai lần, Đỗ Hữu Phúc không cho cô ấy xen vào chuyện này.
“Minh Dương, xem ra chúng ta phải vào trong thôn xem thử thế nào.” Hạ Đông Hải dùng tay nhẹ nhàng ấn lại khăn choàng trên cổ.
"Minh Dương, tôi xin cậu, xin đừng nói với lão gia chuyện này, nếu ông ấy biết, thực sự tôi sẽ không sống nổi." Tiểu Liên nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ và cầu xin.
Tôi thở dài: “Nếu như cô đã muốn ở bên cạnh Quý Lão Tam, tại sao lại gả cho Đỗ Hữu Phúc?”
"Là tôi vô dụng, tôi cờ b.ạ.c nợ rất nhiều, Tiểu Liên vì trả nợ cho tôi nên mới gả cho Đỗ Hữu Phúc, tất cả là lỗi của tôi." khuôn mặt Quý Lão Tam đầy sự xấu hổ.
"Bỏ đi, chuyện của hai người tôi không muốn quan tâm, còn một chuyện nữa, người phụ nữ trên lầu có phải đã bị Đỗ Hữu Phúc đưa đi rồi không?" Tôi nhìn Tiểu Liên, Tiểu Liên nói phải, từ sáng sớm Đỗ Hữu Phúc đã đưa người phụ nữ lên xe chắc là đi vào trong thôn rồi.
Tôi lặng lẽ cau mày, thôn Minh Hà giống như một cơn ác mộng, lần này tôi hy vọng chúng tôi sẽ không lặp lại sai lầm như trước nữa.
Sau khi hỏi xong các câu hỏi, tôi và Hạ Đông Hải bước ra khỏi phòng của Tiểu Liên, loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở của Tiểu Liên, bản chất cô ấy không phải là người phụ nữ xấu, cuộc sống hiện tại hẳn khiến cô ấy cảm thấy vô cùng dày vò.
Hạ Đông Hải vừa vào phòng ngủ liền nóng lòng cởi khăn choàng cổ ra, tôi nhìn cổ cậu ta, lùi lại mấy bước.
Trên cổ Hạ Đông Hải mọc ra rất nhiều mắt, mỗi con đều to bằng đầu ngón tay cái, trắng đen rõ ràng còn có thể chuyển động liếc qua liếc lại nữa.
Trên vòng mắt chảy ra rất nhiều chất dịch, vô cùng kinh tởm.
Hạ Đông Hải rút mấy tờ giấy ra lau cổ, trong nháy mắt tờ giấy đã dính đầy chất dịch, cậu ta cũng không còn lạ lẫm gì, ngẩng đầu lên nói với tôi: “Minh Dương, mau giúp tôi đi thay một cái khăn khác”.
Tôi đứng im tại chỗ, bất động nhìn chằm chằm vào đôi mắt trên cổ Hạ Đông Hải, đôi mắt kia hình như cũng đang nhìn tôi, vô cùng cổ quái.
Thấy tôi bất động, Hạ Đông Hải liếc tôi một cái: "Cậu làm gì vậy? Đi nhanh lên?"
“Hạ Đông Hải, cậu, cậu, cổ của cậu?” Tôi chỉ vào cổ Hạ Đông Hải, không biết nên dùng từ gì để diễn tả thứ ghê tởm này.
Hạ Đông Hải không nói một lời lao vào phòng tắm, tôi đi theo sau cậu ta, chỉ thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào gương, kinh ngạc không nói nên lời.
Lúc đầu, chúng tôi đều nghĩ đó chỉ là những vết đốm, nhưng bây giờ có vẻ như càng ngày càng nghiêm trọng hơn.