Không ngờ lần đó lại là do Kim Tiểu Hổ giúp Lương Uyển Doanh, khó trách anh ta ở trong nhà lâu như vậy, chỉ sợ anh ta nhân cơ hội mà đi ra từ cửa sau nhà Lương Uyển Doanh.
“Vì để bảo vệ bố, tôi đã bán thân, tôi biết tôi có lỗi với Vương Thành, nhưng tôi căn bản không còn cách nào khác.” Lương Uyển Doanh kêu thảm thiết, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy.
Đột nhiên, cô ấy nhoài người về phía trước và nôn ra khắp sàn.
Tôi nhanh chóng cẩn thận đỡ cô ấy dậy, cô ấy rưng rưng nước mắt nhìn tôi: “Minh Dương, đừng nói với Vương Thành, anh ấy không muốn, có người đàn ông nào chịu được người phụ nữ của mình làm chuyện đó với người khác không? Mà tôi…tôi?”
Lương Uyển Doanh cúi đầu, nhìn cái bụng hơi to lên của mình.
"Con của cô?" Tôi cảm thấy như bị đ.â.m vào cổ họng, tất cả những điều này dường như là do tôi khăng khăng muốn tìm ra sự thật, nếu không phải tại tôi, Lương Uyển Doanh sẽ không cam tâm làm chuyện đó với Kim Tiểu Hổ.
Vương Thành cũng sẽ không trở nên điên loạn như bây giờ, tôi thở dài, tôi mới là người hại họ.
Lương Uyển Doanh ấn cái bụng hơi to lên của mình, im lặng không nói gì.
“Cho dù là như vậy, nhưng cô…?” Trên người Lương Uyển Doanh đầy vết thương tích, tôi nghĩ hiện tại Vương Thành đã đối với cô ấy như vậy, cô ấy cần chịu đựng mà ở cùng anh ta nữa.
Nếu một người đàn ông quan tâm đến loại chuyện này, đó sẽ là nút thắt trong lòng anh ta cả đời, như vậy Lương Uyển Doanh sẽ phải sống trong nước mắt cả đời sao?
“Tôi không sao, chỉ cần anh đồng ý không nói cho Vương Thành là được.” Lương Uyển Doanh nhìn thẳng vào tôi, thấy tôi gật đầu, ánh mắt cô ấy hiện lên sự cảm kích.
Cô ấy gật đầu, không ngừng nói cảm ơn với tôi, sau khi rời khỏi nhà họ Lương, lòng tôi càng trĩu nặng.
Thiện ác ắt có nhân quả, Lương Uyển Doanh rốt cuộc đã làm sai điều gì chứ.
BIỆT THỰ
Khi chúng tôi trở lại biệt thự đã hơn hai giờ trưa, Đỗ Hữu Phúc không ở nhà, trong biệt thự chỉ có Tiểu Liên đang ngồi trong phòng khách ăn bánh ngọt, xem TV, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Thấy tôi về, cô ấy đứng dậy ngay, hỏi tôi ăn chưa thấy tôi gật đầu rồi lại mời tôi uống trà.
Tôi lấy cớ nói là đi gặp Hạ Đông Hải nên lên trên tầng, sợ lỡ miệng sai gì trước mặt Tiểu Liên, dù sao cô ấy bây giờ cũng là người phụ nữ của Đỗ Hữu Phúc.
Đẩy cửa vào, tôi liền ngửi thấy mùi khét, Hạ Đông Hải đã tỉnh, đang uống nước bùa, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
"Thế nào? Có phát hiện gì không?" Hạ Đông Hải quấn khăn tắm quanh cổ hỏi tôi. "Tôi không phát hiện được điều gì, Vương Thành uống say nên tôi không hỏi gì cả.” Tôi nhìn Hạ Đông Hải: "Cậu thế nào rồi? Vẫn khó chịu à?"
"Má cậu, nói thế không phải thừa à? Nhưng bây giờ đắp cái khăn ướt này lên thoải mái hơn nhiều rồi. Mà này, cục đá cậu cho tôi có mùi tử thi, cậu lấy ở đâu vậy?" Mũi Hạ Đông Hải rất nhạy cảm, cục đá với t.h.i t.h.ể được để cùng nhau trong tủ quá lâu, đương nhiên sẽ bị ám mùi.
Tôi rón rén đi tới bên cửa, khóa cửa lại, lôi Hạ Đông Hải vào phòng tắm, sau đó thấp giọng kể cho Hạ Đông Hải về chuyện mảnh t.h.i t.h.ể sáng nay.
Hạ Đông Hải nghe được lời này, sắc mặt trầm xuống: "Thật không thể tưởng tượng được, thời đại này rồi mà còn có người man rợn như vậy.”
Tục ăn thịt người trước đây chỉ được ghi lại trong Hán văn cổ, nhưng không ngờ lại có những kẻ tàn ác như vậy, gi.ết người ăn thịt.
"Còn…?" Hạ Đông Hải dừng một chút: "Nếu như ăn quá nhiều thịt người, cơ thể con người cũng sẽ biến hóa, khiến tâm trí chuyển dời, làm cho người ta càng thêm hung ác, có lẽ sau này cũng sẽ nổi lên quỷ diện ban.”
“Cái gì?” Tôi giật mình, tôi biết quỷ diện ban đáng sợ đến mức nào.
“Tôi nghĩ nhất định phải có người dạy bọn họ ăn thịt người để bồi bổ cơ thể, nếu không bọn họ có biến thái đến đâu cũng không ai tình nguyện ăn.” Hạ Đông Hải vừa nói vừa nhìn tôi.
"Ý của cậu là, chuyện lần này có thể có liên quan đến pháp sư siêu độ kia?" Tôi không khỏi nhíu mày.
“Cốc cốc cốc."
Tôi và Hạ Đông Hải đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, tôi lập tức bảo Hạ Đông Hải nằm xuống giường tiếp tục giả vờ yếu đuối, còn tôi ra mở cửa như không có chuyện gì.
Tôi mở cửa ra, Tiểu Liên đang đứng bên ngoài, trên tay cầm một chiếc đĩa màu đỏ, trên đó là một bát thuốc đen tuyền.
“Minh Dương, hôm nay Đông Hải nói đầu óc choáng váng, phát sốt, tôi đã bảo Thúy Nhi chuẩn bị một ít thuốc hạ sốt, để Đông Hải uống lúc nóng đi, tốt lắm đấy.” Tiểu Liên cười, đưa bát thuốc cho tôi.
Bát thuốc hăng hắc đến nỗi tôi không khỏi buồn nôn.
“Cái này?” Tôi muốn từ chối thay cho Hạ Đông Hải, nhưng Tiểu Liên nhất quyết bảo tôi đưa cho cậu ấy, nói là thuốc đắng giã tật.
Tôi đành cắn răng đem vào cho Hạ Đông Hải. Tiểu Liên đi theo vào phòng, dường như có ý nhìn chằm chằm Hạ Đông Hải uống thuốc.
"Ừm, cảm ơn cô đã quan tâm. Chỉ là bây giờ thuốc còn nóng quá, lát nữa tôi uống sau.” Hạ Đông Hải nhìn thấy sắc mặt tôi không đúng liền biết thuốc có vấn đề.
Tiểu Liên ngượng ngùng cười: "Được, nhưng nhớ phải uống nhé."
“Được thôi.” Hạ Đông Hải liên tục gật đầu.
Tiểu Liên lúc này mới rời đi, tôi cười đưa Tiểu Liên ra cửa, liền đóng cửa lại, Hạ Đông Hải cầm lấy thuốc cẩn thận ngửi ngửi, sau đó lắc đầu: “Cái quái gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT