Nhờ ánh đèn xe tôi có thể nhìn rõ bóng dáng của mấy người này.

Người đàn ông lên xe hơi màu đen bụng phệ, cùng dáng người với Đỗ Hữu Phúc. Đỗ Hữu Phúc đối với ông ta cũng kính cẩn khom lưng khụy gối.

Lên xe cảnh sát màu trắng là một người đàn ông trung niên cao gầy, người còn lại là Vương Thành – người đã cùng chúng tôi đến thôn Minh Hà.

Vương Thành? Nếu tôi đoán không lầm anh ta chỉ là chức cảnh sát quèn trong đồn cảnh sát sao lại có cơ hội đi cùng với cục trưởng Trương chứ?

“Trưởng trấn Đỗ Phúc, sau này chúng ta đều là người một nhà, có tiền cùng kiếm.” Cục trưởng Trương giơ tay vỗ lên vai Đỗ Hữu Phúc.

“Điều này là đương nhiên rồi, chỉ cần cục trưởng Trương bằng lòng, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác vui vẻ ạ.” Mấy người đó nói xong liền hi hi cười.

Vương Thành đứng một bên cúi đầu không lên tiếng.

Mấy người đó nói thêm vài câu liền giải tán.

Đỗ Hữu Phúc đứng ở cánh cửa hậu viện nhìn đám người rời đi hết mới hừ lạnh một tiếng, đặt tay lên vai tiểu Liên.

Tiểu Liên có chút sợ hãi co người lại, vai cũng rụt lại như muốn tự bảo vệ bản thân.

Đỗ Hữu Phúc quay đầu lại nhìn tiểu Liên, ôm chặt cô ấy vào lòng khiến người ta cảm thấy giống như cừu rơi vào tay hổ.

“Sao thế? Cô ăn gan hùm rồi phải không? Dám từ chối tôi?” Đỗ Hữu Phúc thấy Tiểu Liên có ý phản kháng thì cao giọng đe dọa.

Tiểu Liên run run lắc đầu: “Không, Tiểu Liên không dám.”

“Trâu già gặm cỏ non, tuổi Đỗ Hữu Phúc có thể làm cha cô ấy rồi đúng không?” Hạ Đông Hải lắc lắc đầu khinh bỉ.

Đỗ Hữu Phúc ôm chặt tiểu Liên đi vào trong biệt thự, tôi thở dài. Nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu tôi bèn kéo Hạ Đông Hải đi vào tiếp tục giả vờ ngủ.

Họ không lên kiểm tra, tôi nghe thấy tiếng khóc của tiểu Liên và tiếng rống của Đỗ Hữu Phúc phòng dưới cầu thang.

Tiểu Liên gả cho Đỗ Hữu Phúc chắc chắn vì có nỗi khổ riêng chứ nếu không thì ai lại đi đồng ý gả và sống cùng một lão già đáng khinh bỉ như vậy chứ?

“Cạch cạch cạch”

Tôi liên tục lật người qua lại không ngủ được, vừa quay người sang một bên thì thấy Hạ Đông Hải đang không ngừng gãi lên cổ. Tôi bật đèn bàn lên phát hiện Hạ Đông Hải đã gãi tới mức da ở cổ bắt đầu bong ra rồi.

Các nốt đen ở trên cổ đã lồi ra, từng nốt lồi lên tròn to khiến Hạ Đông Hải khó chịu tới cau mày, tay vẫn không ngừng xoa gãi.

“Hạ Đông Hải cậu đừng gãi nữa, còn gãi nữa da sẽ rách ra mất.” Tôi nhìn chằm chằm các nốt trên cổ cậu ta liên tưởng tới những con cóc ghẻ mà toàn thân bỗng nổi da gà. “Không được, ngứa quá.” Hạ Đông Hải đang rất khó chịu.

Tôi nghĩ ngợi sau đó lập tức tiến vào nhà tắm, dấp ướt khăn mặt sau đó đắp lên cổ cậu ta.

Xem ra mục tiêu cấp bách là phải giúp Hạ Đông Hải giải lời nguyền này, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng.

Hiện tại có thể giúp đỡ chúng tôi chắc cũng chỉ có Vương Thành. Tôi tin người siêu độ cho những người gặp nạn kia nhất định là những kẻ đã gây ra bi kịch, chính là Đỗ Hữu Phúc, cục trưởng Trương và trưởng trấn.

Bọn họ lo lắng những người gặp nạn kia sẽ biến thành lệ quỷ quay về quấy nhiễu nên mới ra hạ sách này.

Chuyện này Vương Thành có lẽ biết ít nhiều.

“Chúng ta trực tiếp đi hỏi liệu anh ta có nói không? Không đánh rắn động cỏ chứ?” Hạ Đông Hải giữ chặt cái khăn trên cổ sắc mặt đã tốt lên chút.

Tôi gật đầu, Vương Thành vốn dĩ là người đàng hoàng, là một cảnh sát tốt. Sau này mặc dù anh ta đứng về phía Tôn Tử hy sinh đạo trưởng nhưng nghĩ kỹ lại đó cũng là do bản tính của con người.

Ai trong lúc cận kề cái c.h.ế.t mà không muốn sống tiếp? Tại thời điểm đó anh ta không còn sự lựa chọn nào khác, hơn nữa từ biểu hiện lúc nãy của Vương Thành, anh ta có vẻ chẳng thích thú gì cái yến tiệc kiểu này.

“Không vấn đề gì đâu.” Tôi thấp giọng trả lời.

Hạ Đông Hải mơ hồ gật đầu, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ. Cả đêm tôi phải mấy lần giúp cậu ta đổi khăn cậu ta mởi có thể ngủ được tới sáng.

Chỉ là mỗi lần thay khăn mặt tay tôi lại có chút thấy run, các nốt màu đen đó dường như có thứ gì bên trong, giống như sắp chảy mủ ra đến nơi rồi.

Ngày thứ hai, sáng ra tôi đã xuống lầu lấy đá cho Hạ Đông Hải muốn đắp cổ cho cậu ta, vừa xuống lầu đã gặp Thúy Nhi.

Thúy Nhi nhìn thấy tôi thì hoảng sợ xấu hổ cúi thấp đầu giống như một con thỏ bị giật mình hốt hoảng vậy.

“Minh thiếu gia.” Thúy Nhi nói cũng ngập ngừng.

“Ờ, tôi xuống lấy chút đá.” Tôi nói rồi dang tay muốn mở cửa tủ lạnh.

Thúy Nhi lo lắng lập tức đứng chắn trước mặt tôi, ấp úng nói: “Đây là chuyện nhỏ, để em làm.”

“Được.” Tôi liếc nhìn tủ lạnh lại nhìn biểu cảm gấp gáp của Thúy Nhi trong lòng nghĩ bên trong chắc có đồ gì đó không muốn để người khác xem.

Tôi cố ý ngồi qua một bên, từ từ móc điện thoại ra nghịch, bảo Thúy Nhi lấy đá để vào trong bát.

Thúy Nhi gật đầu, liếc nhìn tôi dò xét. Tôi giả vờ không nhìn cô ấy, cô ấy mới mở ngăn đá ra. Một mùi xác tử thi quen thuộc bay ra.

Tuy là khí lạnh nhưng mùi này chắc chắn tôi không thể nhầm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play