Sự phẫn nộ thôi thúc tôi đi về phía trước. Tôi mở nắp bình, đổ toàn bộ nhện trong bình xuống đầu Lăng Vi Như, toàn bộ nhện rơi vào trong cái thùng gỗ.
Bọn chúng nổi lềnh phềnh trên dầu, bám vào người Lăng Vi Như điên cuồng bò lên, gặm nhấm từng miếng thịt thối rữa của cô ta.
Nhện quỷ à? Ha Ha, thì ra là ăn thịt người.
Lăng Vi Như hét lên cuồng loạn. Tôi khoác áo bào của Lăng Vi Như lên người sau đó đi ra ngoài cửa.
“Minh Dương, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi, a a a!” Lăng Vi Như kêu lên một tiếng đau đớn và đầy oán giận, nửa người đã bị nhện bu kín ăn mòn.
Tôi quay người, nhìn cô ta cười lạnh một cái rồi đóng cánh cửa tế đàn lại.
Lăng Vi Như lợi dụng hồn ma của những cô gái xinh đẹp đi khắp nơi câu hồn, nếu như tôi đoán không lầm vậy bên dưới lầu có lẽ còn rất nhiều đàn ông bị nhốt.
“Phù phù phù” .
Đam Mỹ HayMột trận gió lạnh thổi qua, là linh hồn của bảy cô gái xinh đẹp trong trường bị Lăng Vi Như hại c.h.ế.t.
Nhìn thấy tôi bọn họ đều có vẻ sợ sệt, linh hồn lơ lửng trong không trung cũng dần trở nên thấp thoáng mờ nhạt.
“Những người khác đang ở đâu?” Tôi nhìn bọn họ, mặt bọn họ cũng không có chút biểu cảm gì nhìn tôi.
Não đã bị khoét mất, bọn họ giống như con rối vậy, không có suy nghĩ hay cảm giác, hỏi cũng hỏi không được.
Tôi trực tiếp xuống lầu tự mình đi tìm.
Biệt thự này tôi đã tới vài lần, nhất định là ở trong mật đạo.
Tôi ở dưới tầng mò mẫm quả nhiên phát hiện phát hiện chiếc bình men ngọc trong phòng khách hơi nghiêng, chiếc bình mất trọng tâm mà không rơi xuống đất?
Tôi đưa tay nhấc chiếc bình lên, “phù” một tiếng, bức tranh sơn dầu khổng lồ ở giữa phòng khách dịch chuyển sang bên trái, một lối đi cao hơn một mét xuất hiện.
Quả nhiên là giấu người ở đây, thảo nào chúng tôi tìm không thấy.
Tôi lách người nhanh chóng chạy vào lối đi, thông đạo này sâu khoảng mười mấy mét, tối om như mực.
Càng đi vào sâu càng nghe thấy rõ tiếng người đang yếu ớt kêu cứu mạng.
Cuối hành lang là sáu "chiếc lồng" được bao bọc bằng khung sắt, bên trong có cả chục người đàn ông bị nhốt như thú cưng, nến trên tường đã cháy rụi.
“Đừng g.i.ế.t chúng tôi, đừng mà!” Vừa thấy có người tới bọn họ quỳ rạp trên mặt đất tuyệt vọng dập đầu để cầu xin sự thương xót.
“Tôi tới cứu mọi người.” Tôi hét về phía những người đàn ông bị dọa sợ tới sắp ngất đi.
Những người đó im lặng mấy giây mắt mở to nhìn tôi: “Cứu chúng tôi? Vậy mau lên, trước kia nữ cảnh sát kia cũng đã bị hại c.h.ế.t ở đây, mau cứu chúng tôi ra, chúng tôi không muốn c.h.ế.t ở đây.” Tôi liếc nhìn mặt đất lạnh lẽo, một khẩu s.ú.n.g xuất hiện ở một góc tường, tôi đoán nó là của Lưu Đồng.
Có nhiều người làm chứng như vậy, tội danh g.i.ế.t cảnh sát của tôi cũng được rửa sạch.
Từ lúc gọi điện báo cảnh sát đến khi xe cảnh sát đến lấy mẫu tại hiện trường và đưa nạn nhân về trụ sở công an để lấy lời khai, chỉ hơn một giờ đồng hồ. Tôi từ một tử tù g.i.ế.t cảnh sát trở thành anh hùng.
Hạ Đông Hải cũng lập tức được thả, lại còn được một khoản tiền thưởng không nhỏ, đúng là trong họa có phúc.
Chúng tôi được đưa về trường như người hùng. Nhà trường cũng sắp xếp tổ chức một cuộc họp tuyên dương chúng tôi trong một tuần, ký túc xá nam đã mở cửa trở lại.
Ánh mắt Hạ Đông Hải nhìn tôi rõ ràng không giống như trước kia, ánh mắt đó mang theo sự cảnh giác: “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Minh Dương, trên người cậu có mùi tà ác, cái này?” Hạ Đông Hải khịt khịt mũi ngửi, cậu ta giống tôi, đều đã khôi phục lại các chức năng như bình thường.
“Mùi tà ác sao? Sao tôi không ngửi thấy nhỉ? Chắc mũi cậu lại có vấn đề rồi.” Tôi cười nhạt, vỗ vai Hạ Đông Hải, không đồng tình với cậu ta.
Hạ Đông Hải mở miệng định nói gì đó nhưng sau lại không nói nữa.
“Thôi bỏ đi, chắc là do tôi lo xa rồi. Đi thôi, về thu dọn đồ chúng ta về lại ký túc.” Hạ Đông Hải nói xong thì gia tăng tốc độ.
“Hạ Đông Hải, trả tranh lại cho tôi. Không biết tại sao khi tay tôi chạm lên người cậu ta thì trước mắt tôi lại hiện lên một hình ảnh.
Hạ Đông Hải cầm bức tranh đã được cuộn lại, lén lút chạy ra phía ngoài con hẻm.
Cậu ta vốn dĩ không vứt bức tranh vào thùng rác, những lời trước kia là đang lừa tôi.
“Cậu, cậu, cậu đang nói gì vậy Minh Dương? Bức tranh đó tôi vứt đi rồi mà?” Trên mặt Hạ Đông Hải đem theo nét không tự nhiên.
Tôi trừng mắt với cậu ta: “Mau trả tranh cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với cậu đâu.”
Hạ Đông Hải giật mình cười trừ: “Minh Dương, cậu, cậu rốt cuộc sao vậy?”
“Tôi nói lần cuối trả lại tranh cho tôi.” Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, cảm giác khó chịu dâng lên trong đầu, sát ý bắt đầu nổi lên.
Hạ Đông Hải dường như cảm nhận được điều gì, lập tức lùi sau một bước lớn.
“Minh Dương tôi nhớ rõ cậu nói bức tranh đó là của Minh gia, tôi đã giúp cậu gửi về đó.” Mắt Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm không rời tôi.
Tôi nheo mắt: “Thật không?”
“Thật, không tin cậu có thể đi hỏi bưu điện.” Hạ Đông Hải rụt đầu lại, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn tôi chằm chằm đánh giá.
Tôi không để ý ánh mắt cậu ta chỉ lạnh nhạt đáp: “Bỏ đi, tôi cũng phải quay về một chuyến, lần này tôi chắc chắn phải kết thúc chuyện này.”
Hạ Đông Hải thở hắt ra một hơi đi cùng tôi. Vừa về tới dưới lầu phòng trọ một dì nhìn thấy chúng tôi liền lập tức lẩn trốn đi, chắc vẫn nghĩ chúng tôi vừa tháo chạy từ nhà tù ra.
Chúng tôi không để ý mấy ánh mắt kỳ lạ đó trực tiếp lên lầu thay đồ, cầm phiếu thưởng đi ngân hàng rút tiền. Chuyến này về thôn Minh Hà nhất định phải dùng tới tiền.