Tôi liếc nhìn bảng tên trên n.g.ự.c anh ta, ghi Trương Vinh, anh ta không hỏi rõ ràng đầu đuôi gì lôi tôi ra ngoài sân đứng.
Bây giờ là thời điểm nắng gắt nhất, một giờ trưa, mặt tôi chi chít vết thương, cái cảm giác mà mồ hôi chảy xuống miệng vết thương thật sự rất khó chịu.
Tôi cắn răng đứng hồi lâu, nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc đang đi đến, nhìn kỹ lại không phải là Hạ Đông Hải sao?
Tôi đoán rằng tình cảnh của cậu ta cũng sẽ giống như tôi, vì vậy khi cậu ta được áp giải đi ngang qua tôi, tôi hạ giọng và nói với Hạ Đông Hải hãy cẩn thận.
Cậu ta chớp mắt nhìn tôi, tôi thấy biểu hiện của thằng nhóc này thực sự rất thoải mái, không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho Hạ Đông Hải.
Tôi thân hình cao to còn bị đánh ra nông nổi này, cậu ta chân ngắn tay ngắn, không biết chừng sẽ bị đánh thành như thế nào nữa, chắc cũng đủ để cậu ta chịu đựng.
"Đứng cho đàng hoàng! Đứng không xong thì không được ăn cơm." Trương Vinh quát tôi.
Tôi ngước lên, mặc cho mồ hôi chảy vào mắt, cay đến nhức nhối.
Đứng cả buổi chiều, vốn dĩ lưng tôi đã nhức nay lại càng khó chịu như lửa đốt.
"Bíp bíp bíp!
Tôi đang cắn răng kiên trì, bỗng tiếng còi vang lên, Trương Vinh đi tới trước mặt tôi, nghiêm mặt nhìn tôi chằm chằm và nói: “Cảnh cáo cậu tốt nhất nên sáng suốt một chút, đây là trại tạm giam, nếu cậu còn dám làm càn, người chịu khổ chỉ có cậu mà thôi, đi, đi ăn cơm."
Anh ta đi phía trước tôi, còn tôi bước theo sau anh ta với những bước chân nặng trĩu.
Vừa đi, anh ta vừa quay đầu giục tôi: “Mau lên, tốc độ vậy cậu còn muốn ăn cơm không?”
Tôi thực sự không muốn ăn, chắc chắn món ăn ở nhà ăn sẽ không thể nào hợp khẩu vị của tôi, nhưng với tình hình hiện tại, tôi không thể đối địch với cai ngục được.
Nhà ăn được sơn bằng xi măng xám lạnh, nhìn giống nhà kho hơn.
Những phạm nhân xếp hàng từng hàng một cách trật tự, còn tôi là người xếp ở hàng cuối cùng.
Tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Hạ Đông Hải, sau khi nhìn một lúc lâu, không thấy bóng dáng cậu ta trong đám đông, tôi càng lo lắng cho Hạ Đông Hải hơn.
"Ha ha ha, anh Quý anh đừng khách sáo, đủ rồi, nhiều như vậy em ăn không hết đâu."
Chợt có tiếng cười quen thuộc ở đầu hàng, giọng cười nghe quá quen thuộc tôi liền ló đầu ra xem.
Tôi phát hiện Hạ Đông Hải đang bưng một đĩa đầy thức ăn, vai kề vai cười nói với người đàn ông gầy gò là "đại ca" trong phòng giam hôm nay, xem ra quan hệ giữa hai người họ rất tốt?
Tôi vô cùng ngạc nhiên, muốn đến hỏi rõ xem thế nào, nhưng Trương Vinh cứ nhìn chằm chằm vào tôi nên tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn đứng xếp hàng.
Đến lượt tôi mới phát hiện chẳng còn gì để ăn, giá, rau muống và một ít khoai tây hầm với nửa quả táo bị hư. Điều này có nghĩa là gì? Tôi cau mày nhìn những thứ này trên đĩa, lông mày nhíu chặt lại.
"Mau đi tìm chỗ ăn cơm đi, thời gian ăn cơm chỉ có nửa tiếng thôi." Trương Vinh đứng kế bên nhắc nhở tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, có còn hơn không, tôi đói cả ngày rồi, nếu biết thế này thì hôm qua đã ăn bít tết rồi.
“Ầm” một tiếng, đột nhiên có người va vào tôi, tôi ngã thẳng xuống như chó ăn cức, đĩa cơm cầm trên tay văng ra.
Mọi người trong nhà ăn nhìn tôi và cười trên trên nỗi đau của người khác.
"Còn không mau dọn đi? Mỗi người chỉ có một phần, hôm nay hạn mức phân cho cậu đã hết rồi." Trương Vinh lạnh lùng nói với tôi.
"Minh Dương? Minh Dương, lại đây, lại đây." Tôi vừa dọn đĩa thức ăn trên đất đặt lên bàn, thì thấy Hạ Đông Hải vẫy tay với tôi.
Tôi đi về phía Hạ Đông Hải, nụ cười trên mặt đám người đó dần nhạt đi, sắc mặt người đàn ông gầy gò trở nên u ám.
Hạ Đông Hải vỗ vai tôi và nói với người đàn ông gầy gò, "Anh Quý, đây là Minh Dương bạn thân của em, sau này nhờ hết vào anh Quý chiếu cố bọn em nha."
Không đợi người đàn ông gầy gò gật đầu Hạ Đông Hải đã hạ thấp giọng nói nhỏ vào tai tôi: "Tên nhóc cậu giỏi thật, ngày đầu tiên đến đây đã thành gấu trúc rồi? Người đàn ông này tên Lâm Quý, là đại ca ở đây, sau này đi theo anh ta sẽ không sao?"
"Minh Dương, cậu ngẩn ra làm gì, mau gọi anh Quý." Hạ Đông Hải vừa nói vừa cười ha ha với anh Quý.
Tôi miễn cưỡng gọi một tiếng anh Quý, Lâm Quý nở một nụ cười nhạt: "Đúng là không đánh thì không quen nhau, nếu đã là bạn của Đông Hải, thì từ nay cũng là bạn của Lâm Quý, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi."
Lâm Quý đã lên tiếng, hai tên đệ tử bên cạnh liền nhường chỗ cho tôi, đưa thìa và đũa, bắt đầu gắp rau và thịt nịnh bợ tôi.
Còn tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hạ Đông Hải và tên Lâm Quý, vừa nhìn là biết mối quan hệ giữa Hạ Đông Hải và Lâm Quý rất tốt, Lâm Quý chỉ nói với cậu ta vài câu, bữa cơm này cậu ta như trở thành “đại ca thứ hai” ở đây.
Tôi đột nhiên cảm thấy lúc trước mình thật sự đánh giá thấp Hạ Đông Hải, thằng nhóc này giống như cây xương rồng, cắm vào đâu cũng sống được.
Ăn tối xong, chúng tôi trở về chuẩn bị tắm rửa, bởi vì sự xuất hiện của Hạ Đông Hải, đãi ngộ đối với tôi liền thay đổi.
Đám người đó nhìn thấy tôi có hơi cúi đầu gọi tôi một tiếng anh Minh, tôi lặng lẽ kéo Hạ Đông Hải sang một bên và hỏi: "Chuyện này là sao vậy? Những người không đàng hoàng này cậu cũng quen sao?"
Hạ Đông Hải liếc tôi một cái: "Cái gì mà không đàng hoàng? Tôi kiếm tiền không quan tâm đối phương gia cảnh như thế nào."
“Kiếm tiền?” Tôi nghi hoặc nhìn chằm chằm Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải lặng lẽ lấy trong túi áo ra hai điếu thuốc, đưa cho tôi một điếu, nói: “Cậu ăn không nổi mấy món đó, hút một điếu cho thỏa cơn đói.”
Thằng nhãi này, t.h.u.ố.c lá của tôi đã bị tịch thu, vậy mà Hạ Đông Hải vẫn còn?
"Tôi tình cờ gặp được Lâm Quý." Hạ Đông Hải thở ra một làn khói, và kể cho tôi nghe chuyện cậu ấy đã siêu độ hồn ma giúp Lâm Quý như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT