Tôi nghe thấy khóa kéo valy đang mở phát ra âm thanh “rẹt rẹt rẹt”, cái thứ âm thanh này khiến người nghe sởn gai ốc. Tôi run run quay đầu lại nhìn thấy Trương Tịnh Di đang nghiêng đầu về phía chúng tôi nở nụ cười lạnh.

Đôi tay đầy vết ban của cô ấy đang kéo khóa vali, móng tay cũng không biết từ bao giờ đã mọc dài ra, trên mặt là nụ cười quỷ dị khiếp đảm.

Tôi nhanh chóng chạy nấp sau lưng Hạ Đông Hải, lắp ba lắp bắp hỏi: “Đây, đây, đây là gì thế? c.h.ế.t giả sao?”

Hạ Đông Hải nuốt khan, hướng về phía tôi lắc đầu: “Tôi, tôi cũng không biết, mũi tôi, mũi tôi hình như không dùng được nữa rồi.”

“Vậy giờ phải làm sao? Xử lý sao đây?” Tôi không có cách nào đối phó với nh.u.n.g t.h.ủ ma quỷ này.

Hạ Đông Hải theo thói quen đưa tay sờ vào cái túi nhỏ của mình kết quả phát hiện lúc đi vội quá quên mất không mang theo rồi.

Giờ phải làm sao? Hai người tôi nhìn nhau sau đó điên cuồng chạy về hướng nhà trọ một lòng muốn thoát khỏi cái thứ ma quỷ này.

Chạy được mười mấy phút tôi và Hạ Đông Hải đã thở phì phò, áo mưa trên người đã rơi mất trong lúc chạy toàn thân ướt đẫm nước mưa. Lưng tôi truyền tới một cơn đau ê ẩm.

Hạ Đông Hải thở hồng hộc kéo cánh tay tôi hỏi: “Minh Dương, cậu, nhìn xem, cô ấy, cô ấy còn theo sau chúng ta không?”

Tôi nuốt khan, vừa quay lại thì bắt gặp một khuôn mặt với nụ cười ma quái. Cô ấy đứng cách chúng tôi chưa đầy một mét, tay chân cong queo, bước đi như một cái máy, đầu lắc lắc dữ dội.

Có lẽ vì đi chân trần nên cô ấy không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Não tôi chấn động, quay đầu không nói hai lời lập tức kéo Hạ Đông Hải tiếp tục chạy. Vẻ mặt của Hạ Đông Hải lúc này muốn khóc lắm rồi.

Chạy khoảng hơn một tiếng chúng tôi dường như đã nhìn thấy phao cứu sinh, phòng trọ đã ở ngay trước mắt. Chỉ cần lấy được cái túi Hạ Đông Hải nhất định có cách đối phó.

Chúng tôi chạy vào trong con hẻm, phía sau truyền tới tiếng bước chân lõm bõm dẫm xuống bùn. Hạ Đông Hải và tôi cùng hiểu hít một hơi lập tức chạy lên lầu.

Sau khi vào phòng chúng tôi dùng ghế chặn cửa lại. Hạ Đông Hải không kịp thở lập tức lấy từ trong cái túi ra lá bùa màu vàng dán lên cửa chính và cửa sổ.

Tôi mệt tới mức ngồi bệt xuống đất vừa thở phì phò vừa nói: “Đông Hải, tôi tôi tôi cảm giác trong nhà vệ sinh có vấn đề, cậu dán thêm hai lá vào đó.”

Hạ Đông Hải vẻ mặt nghiêm trọng gật gật đầu, cầm bùa đi vào trong.

Dán xong cậu ta ngồi xuống cạnh giường, nước không ngừng nhỏ xuống nền nhà. Tôi nhìn cậu ta hỏi: “Sao không thấy động tĩnh gì?”

Hạ Đông Hải lắc đầu: “Không có động tĩnh không phải rất tốt sao? Để tôi nghỉ ngơi chút, thể lực tôi bây giờ không đấu lại cô ta được.”

Tôi gật đầu. Hai người chúng tôi đợi qua một lúc lâu, hô hấp cũng đã trở lại bình thường. Bên ngoài cửa vẫn không có chút động tĩnh, chúng tôi đều cảm thấy rất kỳ quái.

Lúc nãy Trương Tịnh Di đuổi tới gần như vậy tại sao tới giờ vẫn chưa tới? “Hay là ra mở cửa xem?” Tôi nhìn về cánh cửa gỗ hỏi.

“Cậu điên à?” Nhỡ cô ta đứng ngoài cửa đợi thì sao? Đừng ngốc nữa, đợi tới lúc trời sáng, loại ma quỷ này sẽ sợ.” Hạ Đông Hải nói xong lặng lẽ đi về phía cửa gỗ mắt hé vào vết nứt trên cửa nhìn.

Có lẽ bên ngoài không có thứ gì kỳ lạ nên cậu ta thở hắt ra một hơi sau đó ngồi xuống cạnh tôi.

Đêm nay chắc chắn là một đêm không thể chợp mắt. Tuy không nói ra nhưng chúng tôi đều rất căng thẳng bởi không biết liệu Trương Tịnh Di có bất ngờ xông vào.

Cứ ngồi như vậy hai người chúng tôi cũng tự nhiên ngủ mất. Cả hai đã chạy trong mưa lâu như vậy sớm đã rất mệt, giờ được ngồi nghỉ lại dựa vào tường thoải mái nên đã ngủ thiếp đi.

Rất nhanh tôi đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Hạ Đông Hải, nghe thấy âm thanh có quy luật đều đều như vậy tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.

“ti ti ti ti.”

Tôi mơ hồ nghe thấy nhà vệ sinh truyền tới tiếng nước chảy giống như có người đang tắm ở bên trong.

“Minh Dương, tôi sẽ khiến cậu tình nguyện hiến bản thân mình cho tôi, he he he he.” Tiếng của Lăng Vi Như? Sao cô ta lại tới đây?

Tôi nhíu mày muốn tỉnh dậy nhưng dù nỗ lực hết sức mắt cũng không mở ra được.

Mùi m.á.u tươi từ trong nhà vệ sinh truyền ra, cơ thể tôi dường như cũng bị chìm trong máu, cảm thấy cực kỳ nặng nề.

“Bíp bíp bíp”

Tiếng đồng hồ báo thức kéo tôi tỉnh dậy từ trong cơn mê man, tôi híp mắt nhìn tứ phía, ngoài trời đã sáng rồi, Hạ Đông Hải vẫn đang dựa vào người tôi ngủ.

Tôi giơ tay dùng lực lay cậu ta: “Hạ Đông Hải mau tỉnh dậy.”

Hạ Đông Hải giật mình: “Vào rồi à? Ở đâu? Ở đâu thế?”

Xem ra cậu ta mặc dù đang ngủ nhưng tinh thần vẫn trong tình trạng rất căng thẳng.

Tôi nhìn ngó xung quanh và trên giường đều không có gì khác lạ, liền thở dài, hình như là không xảy ra chuyện gì.

“Mở cửa, mau mở cửa.” Bên ngoài có tiếng nam giới trầm thấp.

“Ai vậy?” Hạ Đông Hải đứng dậy xoay xoay cổ hình như cổ bị cứng lại rồi.

“Mở cửa!” Người bên ngoài không giải thích, chỉ liên tục gõ.

Tôi liếc nhìn bên ngoài mặt trời rực rỡ, chắc không phải là ma quỷ gì chứ? Tôi đứng dậy mở cửa. Cửa mở ra trong chớp mắt một đám cảnh sát xông vào ấn tôi và Hạ Đông Hải xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play