Tôi và Hạ Đông Hải ngồi trong phòng thẩm vấn, uống trà nóng, còn chưa có người đến ghi khẩu cung nên bọn tôi đành không nói lời nào ngồi ở đây.

Hạ Đông Hải giống tôi, đại khái là nghĩ không ra tại sao Trần Nam lại ch.ết ở trong ký túc xá.

Đợi rất lâu, khó khăn lắm mới đợi được một viên cảnh sát, anh ta cầm một cuốn tập đến chẳng qua là thẩm vấn theo lệ, hỏi xong liền nói với tôi và Hạ Đông Hải hai người bọn tôi có thể rời khỏi đây rồi.

Tôi và Hạ Đông Hải gật gật đầu đứng dậy, trong lòng nghĩ quay về phải tiếp tục tìm Lý Tân Khải.

“Minh Dương, Minh Dương!” Lúc bọn tôi sắp ra khỏi cục cảnh sát có tiếng gọi của một người phụ nữ ở sau lưng.

Quay đầu nhìn lại, lại là Lưu Đồng, biểu cảm của cô ta vẫn rất khó coi, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

“Làm sao? Còn muốn nhốt bọn tôi lại sao?” Hạ Đông Hải hắt giọng hỏi.

Lưu Đồng trực tiếp ngó lơ Hạ Đông Hải, ánh mắt cứ nhằm vào tôi: “Tôi muốn cậu mang tôi đến biệt thự một chuyến.”

“Cái gì?” Tôi và Hạ Đông Hải gần như đồng thanh hét lên.

Bọn tôi tránh còn không kịp, cô ta còn muốn bọn tôi dắt cô ta đến căn biệt thự đó, điên rồi sao? Dựa theo tình hình tối qua chỉ sợ bọn tôi có đi mà không có về.

“Tôi sẽ mang theo vài đồng nghiệp cùng đi, nếu thật sự giống như Triệu Húc nói, vậy anh ấy không cần bị đình chỉ tạm thời nữa.” Lưu Đồng nói rất chân thành.

Nói đến cùng cũng là vì Triệu Húc, nhưng mà cô ta có từng nghĩ qua, lời bọn tôi nói đều là thật, vậy thì chỗ đó có biết bao nhiêu nguy hiểm.

Tất nhiên là Hạ Đông Hải không đồng ý, đầu không ngừng lắc qua lắc lại như trống lắc.

Cậu ta không đi, tôi cũng không có cách nào để đi, nghĩ lại tối qua Lăng Vi Như nói muốn thân xác của tôi, nếu như tôi đi không phải tự chui đầu vào rọ sao? Tuyệt đối không được.

“Các cậu không đi, vậy tôi tự mình đi, dù sao tôi cũng biết địa chỉ rồi.” Lưu Đồng hình như đang giận dỗi.

Cô ta một mình đi? Tôi nhìn gương mặt bướng bỉnh đó của Lưu Đồng chắc chắn là không nói đùa.

“Đợi đã, cô đừng kích động.” Tôi gọi Lưu Đồng lại.

Lưu Đồng chỉ vào mặt trời chói chang, quay đầu nói với tôi và Hạ Đông Hải: “Trời nắng to như vậy, cậu sợ cái gì? Cho dù là có quỷ cũng không xuất hiện giờ này đâu đúng không?”

“Đây?” Tôi thấy lời này hình như cũng có chút đúng., nhưng mà vấn đề này, tôi vẫn nên nghe theo Hạ Đông Hải chỉ thị. Hạ Đông Hải do dự, cuối cùng lại gật đầu.

“Vậy thì tốt, bọn tôi đi cùng cô, nhưng mà bọn tôi muốn xe cảnh sát nhiều chút, bọn tôi còn phát hiện x.ác ch.ết ở biệt thự.” Cái x.ác mà Hạ Đông Hải đang nhắc đến tất nhiên là ở biệt thự của Tôn Tử.

Dáng vẻ thối rữa của chị Ngô lại lần nữa hiện lên trước mắt tôi, trong lòng tôi lại có chút bất an.

Lưu Đồng sảng khoái đáp ứng, đem theo mười mấy người, sáu xe cảnh sát cùng đi.

Tôi nhìn Hạ Đông Hải, hạ thấp giọng hỏi: “Vạn nhất lại gặp phải đám quỷ đó thì sao? Cậu nắm chắc không?”

“Ban ngày là là lúc âm khí của quỷ suy yếu nhất, tối qua có nhiều nam nhân bị dắt đi như vậy, nhưng người ch.ết lại chỉ có một người, tôi nghi ngờ vẫn còn người bị nhốt ở căn biệt thự đó, bọn mình có thể tiện tay cứu người.” Ánh mắt Hạ Đông Hải rất bình tĩnh, gương mặt cũng rất lạnh lùng.

Tôi thật sự bái phục tên nhóc này rồi, có thể do hoảng sợ quá độ, tôi thật sự quên mất chuyện này rồi.

Xe cảnh sát dừng trước biệt thự của Tôn Tử, căn biệt thự này nhìn vào giống y hệt những căn biệt thự khác, không có gì bất thường.

Bảo vệ lại xuất hiện ở cửa, tối qua lúc bọn tôi đến rõ ràng là không thấy.

Ánh mắt của bọn họ trừng trừng nhìn vào đám người bọn tôi, Lưu Đồng lấy ra một lệnh khám xét, không đợi đối phương thông báo liền đưa đám người bọn tôi tiến vào trong biệt thự.

Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy gương mặt “âm dương” đó, nhưng vừa đi đến phòng khách của biệt thự thì thấy Tôn Tử đang nói chuyện với một người đàn ông.

Mặt của cậu ta đã khôi phục lại như dáng vẻ lúc đầu, gương mặt bóng loáng, thậm chí đến một cái sẹo mụn cũng không có, ăn mặc giản dị.

Nhìn thấy bọn tôi đến, gương mặt cậu ta không có chút lo lắng, giống như đã sớm đoán được chuyện này.

Tôi nhìn tứ phía, bên trong rất sạch sẽ, căn bản không có chút mùi hôi tanh, càng không có dấu tích của x.ác ch.ết.

“Không biết có chuyện gì mà có nhiều cảnh sát đột nhiên đến thăm nhà tôi như vậy?” Tôn Tử nhìn bọn tôi, gương mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

“Chúng tôi hoài nghi cậu có liên quan đến vụ án gi.ết người hàng loạt trong thành phố, đây là lệnh lục soát.” Lưu Đồng giơ lệnh khám xét lên.

Tôn Tử đứng dậy thở dài một hơi, sau đó chỉ tôi và Hạ Đông Hải: “Các người chắc là nghe hai người này nói bậy bạ rồi? Hai người này bởi vì có chút ân oán cá nhân với tôi, nên mới vu cáo tôi.”

“Tôi không cần biết là vu cáo hay không, bây giờ chúng tôi muốn khám xét căn biệt thự này.” Lưu Đồng lời lẽ đanh thép nói.

Tôn Tử nhún nhún vai, phóng khoáng lùi về sau một bước, nói với Lưu Đồng, anh ta không làm chuyện xấu, nguyện ý phối hợp với cảnh sát để lục soát.

Anh ta phối hợp như vậy, tôi đã đoán được khả năng cao là không tra được bất kỳ manh mối gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play