Hạ Đông Hải nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng một khi dở chứng rồi thì ngang bướng vô cùng.
Cái gì mà mệnh lệnh hay không mệnh lệnh, Hạ Đông Hải cũng không thèm quan tâm.
“Minh Dương, Hạ Đông Hải, các cậu đến đây.” Bỗng tiếng của Triệu Húc vang lên từ sau lưng chúng tôi, tôi và Hạ Đông Hải quay đầu nhìn Triệu Húc.
Gương mặt anh ta hốc hác, râu ria xồm xoàm, tuy người mặc cảnh phục, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác chán chường.
Thái độ của Triệu Húc so với Lưu Đồng thì tốt hơn rất nhiều, chỉ nói bọn tôi không cần chấp nhặt với Lưu Đồng, sau đó liền lấy ra từ túi áo hai máy định vị.
“Mấy cái này là sao?” Bọn tôi nhìn Triệu Húc.
“Chúng tôi quyết định xem vụ án lần này là một vụ án phát sinh ngoài ý muốn, để hung thủ lơ là cảnh giác, phía cảnh sát chúng tôi phải giải tán, nhưng hai cậu bắt buộc phải ở lại bệnh viện bảo vệ Cố Vũ Hiên. Tất nhiên là, để các cậu đeo cái này cũng là vì bảo đảm vạn nhất xảy ra tình huống bất ngờ, chúng tôi có thể ngay lập tức tìm được các cậu.” Triệu Húc nói vừa nói vừa nghiên cứu xem làm sao bật tắt chiếc máy định vị này.
“Chúng tôi không vạch trần thân phận của các cậu trước mặt Lâm Quốc Hào để hắn ta nghĩ rằng các cậu cũng bị gọi đến thẩm vấn theo lệ. Tôi nghĩ, nếu hắn thật sự muốn gi.ết Cố Vũ Hiên thì nhất định sẽ còn ra tay nữa.” Ánh mắt của Triệu Húc như muốn nói với tôi và Hạ Đông Hải rằng hiện tại chúng tôi chính là hy vọng duy nhất của anh ta.
“Đợi vụ án này phá xong rồi, tôi sẽ giành lấy tiền thưởng cho các cậu.“ Lúc nói lời này Triệu Húc chuyển sang nhìn Hạ Đông Hải, cho cậu ta một đòn tâm lý.
“Cái này? Cái này là do anh nói đó, không được nuốt lời nha!” Điểm yếu của Hạ Đông Hải đã bị Triệu Húc nắm chặt trong tay rồi.
Có thể hơn thua với ai cũng được chứ không thể hơn thua với tiền, đây là câu cửa miệng của Hạ Đông Hải.
Bệnh viện yên lặng như tờ, hành lang không một bóng người, ánh đèn lập lòe. Bây giờ trời tối rồi, lại còn thêm ánh đèn như này, thực sự có chút giống phim kinh dị.
Hạ Đông Hải và tôi đứng ở trước tấm kính thủy tinh của phòng bệnh đặc biệt, nhìn thấy bên trong có một cô y tá đang thay túi truyền nước cho Cố Vũ Hiên.
Bọn tôi không thể đi vào, tuy rằng Cố Vũ Hiên đã thoát khỏi nguy kịch nhưng thương tích vẫn rất nghiêm trọng, bọn tôi đi vào có thể mang theo mầm bệnh bên ngoài vào dẫn đến lây nhiễm, rất bất lợi cho Cố Vũ Hiên.
“Chắc không xảy ra chuyện gì nữa đâu nhỉ?” Tôi lẩm bẩm.
Đồ đạc bên trong đều đã kiểm tra qua, không có đồ vật nguy hiểm, cửa sổ đều đã khóa chặt, hơn nữa tôi và Hạ Đông Hải cũng canh ở đây một bước không rời.
“Ai ya, buồn ngủ ch.ết đi được.” Hạ Đông Hải ngáp một cái.
“Cậu ngủ trước đi, hai người chúng ta thay phiên nghỉ ngơi.” Tôi nhìn hành lang không một bóng người, trong lòng có một cảm giác bất an kỳ lạ. “Được.” Hạ Đông Hải sớm đã buồn ngủ, lúc nãy trên đường ăn chút đồ ăn, ăn no uống say rồi thì nên ngủ một giấc ngon, nhắm mắt một cái liền nghe được tiếng ngáy nhè nhẹ của cậu ta.
Tôi dựa vào bức tường lạnh giá, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng bệnh đặc biệt, mặc dù biết là không thể có người đi vào, nhưng vẫn thường đứng dậy nhìn một cái.
Đêm rất dài, nhìn Hạ Đông Hải ngủ ngon quá, tôi cũng không nhẫn tâm gọi dậy.
“Lộp cộp, lộp cộp.”
Tiếng bước chân trong đêm đen tĩnh mịch nghe đặc biệt chói tai, tôi ngước đầu nhìn về phía hành lang đen tối, một y tá đang bưng bình thuốc tiêu độc đi đến.
Trên người Cố Vũ Hiên phần lớn đều là vết bỏng, cần tiêu độc đúng giờ, tôi giúp cô y tá mở cửa phòng bệnh, nhịp tim của Cố Vũ Hiên đập bình thường, tôi đứng ở cửa có thể nghe thấy tiếng tiếng thở nặng nhọc của cố ấy.
Cô y tá ở trong phòng bệnh cẩn thận từng chút một giúp Cố Vũ Hiên tiêm thuốc tiêu độc, bởi vì miệng vết thương quá lớn, cô ấy mất hơn nửa giờ mới làm xong việc tiêu độc.
Tôi nghĩ có sự chăm sóc tận tình của bệnh viện, Cố Vũ Hiên có lẽ sẽ nhanh tỉnh lại thôi.
Nhưng đến sáng sớm lúc bác sĩ đến xem bệnh, mở cửa phòng ra liền hét thất thanh, tôi vì cả đêm không ngủ, cả người đang lờ đờ. Nghe thấy tiếng la liền lập tức đứng dậy, lắp lại não chạy vào phòng bệnh xem.
Cố Vũ Hiên ch.ết rồi, máy đo nhịp tim cũng dừng rồi, đồ bệnh nhân của cô ấy bị cởi ra lộ ra toàn bộ vết thương, da thịt trắng mịn ban đầu đã trở nên ố vàng.
Mắt cô ấy mở trừng trừng, hai tay nắm chặt ga giường, đuôi mắt vẫn còn vệt nước mắt.
Qua giải phẫu pháp y, thời gian tử vong là tối qua 12 giờ đêm đến một giờ sáng, nguyên nhân tử vong lại không phải là vì vết thương bị nhiễm trùng, mà là suy tim.
Có người bôi một lượng lớn nước muối lên miệng vết thương của Cố Vũ Hiên, dẫn đến bệnh nhân đau đến ch.ết.
Nước muối?
“Cả đêm qua tôi đều canh ở đây, không có người lạ?” Tôi vốn rất khẳng định, nhưng trong đầu lập tức hiện lên bóng dáng lúc rời khỏi của nữ y tá kia.
Lúc trước tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bây giờ bỗng nhiên nghĩ ra rồi, y tá ở bệnh viện không thể mang giày cao gót, nhưng mà hình như người phụ nữ đó mang giày cao gót.
Lúc cô ta đi, tiếng bước chân rất lảnh lót, rất vang vọng.
Triệu Húc xem hết camera giám sát trong bệnh viện, phát hiện rạng sáng hôm đó có một người phụ nữ đi vào bệnh viện, đồng thời, lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta đã thay lên người bộ đồ y tá.
Camera quay được chính diện mặt của người phụ nữ đó, nhưng cô ta đó không hề né tránh, còn nhìn vào camera mỉm cười thật tươi, làm người xem nảy sinh một cảm giác sợ hãi kỳ lạ trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT