Trần Nam bị Triệu Húc dọa như thế, cả người hơi loạng choạng, ngoan ngoãn nhận lấy giấy bút từ tay Lưu Đồng, nghĩ mãi một lúc lâu nhưng vẫn không nghĩ được cái tên nào, cuối cùng đặt giấy xuống rồi bảo Triệu Húc lên trang web xem sao.
“Nếu trang web còn thì tìm anh làm gì?” Triệu Húc chỉ vào trang web trống rỗng rồi nói với Trần Nam.
Trần Nam ngây người ra rồi load lại trang web thêm vài lần nữa, kết quả cuối cùng vẫn như vậy.
“Có người g.i.ế.t người theo danh sách này, cậu nhất định phải lấy được danh sách này cho tôi, nếu không 10 người con gái sẽ bị g.i.ế.t hết.” Triệu Húc nắm chặt nắm đấm: “Bây giờ đã tìm được 4 t.h.i t.h.ể rồi, còn hai người nữa đang mất tích, cũng tức là cậu phải lấy cho tôi 4 cái tên nữa.”
“Bạn gái cũ của cậu tên gì nhỉ, còn nhớ không?” Hạ Đông Hải nhìn Trần Nam, cậu ta bị hỏi như thế thì sững người.
“Cố Vũ Hiên, tôi và cô ta đã cắt đứt liên hệ lâu rồi, nếu các cậu muốn tìm cách liên lạc thì tự đi mà nghĩ cách, bây giờ tôi đi được chưa?” Trần Nam hơi mất bình tĩnh, cứ nhìn vào đồng hồ liên tục không ngừng.
Cậu ta không phải người bị tình nghi, Triệu Húc không có quyền giam cậu ta ở đồn cảnh sát, chỉ có thể thả Trần Nam ra.
Sau khi Trần Nam đi rồi, thông qua dữ liệu trong hồ sơ nội bộ cảnh sát, Triệu Húc đã liên lạc được với Cố Vũ Hiên, nhưng Cố Vũ Hiên rất ít khi ở trường, liệu cô ta có khả năng trở thành mục tiêu của hu.ng thủ không?
“Lập tức thông báo cho cô ta đến đây, chúng ta nhất định phải bảo vệ sự an toàn của cô ta.” Để bảo vệ Cố Vũ Hiên an toàn, Triệu Húc đã gọi ngay Cố Vũ Hiên đến đồn cảnh sát vào nửa đêm.
Đây cũng là lần đầu tôi được gặp mỹ nữ đứng đầu Nam Tự trong truyền thuyết, cô ta mặc một chiếc váy trắng lệch vai, tóc dài xõa xuống vai, trên người còn hương nước hoa nồng nặc.
Ăn mặc đúng kiểu nữ thần, nhưng theo tôi thấy thì không có gì kinh diễm lắm, chỉ trên trung bình chút thôi, so với Bạch Văn Văn thì cũng được tàm tạm.
“Các anh tìm tôi có việc gì?” Cố Vũ Hiên bước vào cửa phòng thẩm vấn, chẳng thèm ngẩng lên nhìn chúng tôi một cái nào, liên tục cúi đầu xuống xem điện thoại.
“Khụ khụ khụ!” Triệu Húc ho khan vài cái, người đẹp này mới khó chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ: “Sao thế anh cảnh sát? Tôi có làm chuyện gì phạm pháp rối loạn kỷ cương đâu nhỉ?”
Chẳng trách cô ta với Trần Nam từng là một đôi, hai người này có cái nết y như nhau.
Triệu Húc kể lại vụ án cho Cố Vũ Hiên một lượt, thoáng chốc cô ta đã bị dọa đến mức biến sắc, điện thoại cũng rơi xuống mặt bàn, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
“Các anh có ý gì? Tôi... tôi... tôi cũng sẽ trở thành mục tiêu của tên g.i.ế.t người biến thái đó sao?” Hai tay Cố Vũ Hiên tóm chặt lấy cánh tay của Triệu Húc: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lưu Đồng đẩy tay Cố Vũ Hiên ra, đưa cho cô ta một cốc nước ấm. “Cô Cố, cô không cần phải sợ, từ bây giờ, cảnh sát chúng tôi sẽ bảo vệ cô an toàn.” Lưu Đồng an ủi Cố Vũ Hiên.
“Bảo vệ? Bảo vệ kiểu gì? Anh dám nói hu.ng thủ không có cơ hội ra tay không hả?” Cố Vũ Hiên trừng mắt nhìn Lưu Đồng rồi hỏi vặn lại.
Lưu Đồng nghe xong thì cười gượng, ai mà dám bảo đảm 100% chứ?
Tên hu.ng thủ này có suy nghĩ cẩn mật, không hề để lại một chút dấu vết phạm tội nào trong khuôn viên trường được trang bị đầy camera, xét từ điểm này là biết hắn ta khó đối phó đến mức nào.
“Chúng tôi sẽ cử người theo sát bảo vệ cô, với điều kiện là cô cũng phải phối hợp với chúng tôi.” Triệu Húc nói xong thì nhìn tôi và Hạ Đông Hải.
Tôi và Hạ Đông Hải ngẩn người ra, hình như ánh mắt này của Triệu Húc có chứa đựng ý gì đó nhỉ?
Quả nhiên, Triệu Húc mở lời bảo bắt đầu từ hôm nay, tôi và Hạ Đông Hải sẽ phụ trách theo sát bảo vệ Cố Vũ Hiên, họ cũng sẽ mặc thường phục theo dõi xung quanh.
“Ha? Chúng tôi có phải cảnh sát đâu? Sao chúng tôi lại phải bảo vệ người ta?” Hạ Đông Hải phản đối.
“Nếu những gương mặt mới như chúng tôi xuất hiện, rất có khả năng hu.ng thủ sẽ để mắt tới, các anh là sinh viên đại học Nam Tự, cho dù đi cùng với Cố Vũ Hiên thì cũng chẳng ai phát giác ra có gì không ổn cả.” Triệu Húc nói xong thì chỉ vào lệnh khen thưởng cho Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nuốt nước miếng, khóe miệng hơi hé, hình như đang đấu tranh tâm lý rất mãnh liệt.
Cuối cùng cậu ta vẫn bại trước sự cám dỗ của đồng tiền, gật đầu với Triệu Húc, nói mọi chuyện cứ để chúng tôi lo, bây giờ cậu ta đã trở thành người phát ngôn của tôi, chẳng cần hỏi ý tôi mà đã mở lời đồng ý thay cho tôi.
Lúc này Cố Vũ Hiên quay đầu lại nhìn tôi và Hạ Đông Hải, khinh bỉ hỏi: “Để các anh lo? Được không vậy?”
“Được được được, chắc chắn được.” Hạ Đông Hải cười hihi rồi nhìn Cố Vũ Hiên.
Lông mi giả mà dài của Cố Vũ Hiên khẽ rung rồi cô ta không nói thêm gì nữa, đây cũng coi như là ngầm đồng ý.
Nhưng chuyện này lại trở thành điểm khởi đầu thống khổ của tôi và Hạ Đông Hải, ra khỏi đồn cảnh sát, vốn tưởng rằng Cố Vũ Hiên muốn về nhà nghỉ ngơi, còn hai chúng tôi có thể ngủ qua đêm ở nhà cô ta.
Ai mà biết vị tiểu thư này lại đi thẳng đến quán bar, lúc nãy ở đồn cảnh sát còn biến sắc nói sợ hãi, nhưng vừa đến quán bar thì thay đổi toàn thân luôn. . Thách thánh tì𝘮 được + T r 𝑈 𝘮 t r u y ệ n.V𝘕 +
Đàn ông trong quán bar thấy cô ta thì bổ nhào qua ngay, ai nấy vây quanh Cố Vũ Hiên để mời cô ta đến phòng vip.
“Hai người này là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT