Hơn 12 giờ trưa, như thể được lên dây cót, tôi bèn ngồi dậy, cầm lấy thiếp mời mà Bạch Văn Văn đưa cho tôi, định đi xem sao.

Lý Tân Khải mặc quần áo thể thao xuống dưới tầng chơi bóng rồi, trên đầu tôi quấn băng gạc mà ra ngoài như vậy thì rất huênh hoang, cho nên tôi đội mũ lưỡi trai và đeo thêm khẩu trang.

Hội trường đấu giá của Tôn Tử nằm ngay trong biệt thự của cậu ấy, tôi cầm theo thiệp mời, bảo vệ ở cửa bèn cho tôi vào trong.

Trong phòng khách của biệt thự đã chật kín người, rượu ngon thức ăn ngon, ăn gì thì tự lấy, mọi người cười nói nâng ly đổi cốc náo nhiệt biết bao, vừa nhìn là biết toàn người thích đồ cổ chơi đồ cổ, họ cũng bắt đầu bàn tán xôn xao rồi.

Tôi đứng ở mép ngoài cùng của phòng khách, quan sát những người đi lại trong này, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.

Khi ánh mắt tôi đảo qua mỗi góc nhỏ nơi phòng khách thì thấy bóng dáng của ai đó rất quen thuộc, cái đầu nho nhỏ và bóng dáng đi đường thất tha thất thểu, còn có cái túi xám kia sao lại quen mắt thế?

Tôi chậm rãi đến gần người kia, vươn tay ra vỗ vai cậu ta.

Người đó quay lưng về phía tôi, một tay cầm chén rượu, một tay cầm tôm hùm, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà bắt đầu ăn rơi vãi, cứ như thể vừa mới ra khỏi tù.

"Nhoàm nhoàm ợ." Người kia không quay đầu lại, lầm bầm vài câu rồi hất tay tôi ra khỏi vai của cậu ta.

"Khụ khụ khụ!" Tôi ho khan.

Lúc này cậu ta mới quay đầu lại nhìn tôi, kết quả bởi vì quá ngạc nhiên nên phun hết thức ăn trong miệng vào mặt tôi.

"Cậu làm quái gì thế?" Tôi quát to lên, thoáng chốc tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt lên người chúng tôi, tôi cười ngại ngùng rồi kéo Hạ Đông Hải sang một bên.

May là đeo khẩu trạng, nếu không đã bị bảo vệ to con đứng ở đầu cầu thang nhận ra rồi.

"Sao cậu lại đến đây?" Hạ Đông Hải hỏi.

"Tôi nên hỏi cậu câu này mới phải chứ nhỉ? Sao cậu lại đến đây?" Tôi liếc Hạ Đông Hải một cái: "Đừng nói là cậu muốn ăn trộm đồ cổ kia về cho tôi nhé."

"Sao cậu lại nói thế hả? Thế nào là trộm? Cái thứ kia cũng không phải là đồ của Chí Mậu, cùng lắm chỉ gọi là tôi lấy thôi. Minh Dương, đến lúc lấy được những đồ cổ kia rồi, tôi chỉ cần một thứ trong đó, còn những thứ khác thì cậu cứ lấy hết." Hạ Đông Hải nhướn mi với tôi rồi thương lượng.

Tôi vừa nghe nói thế đã lập tức lắc đầu, theo tôi thấy, những đồ cổ đó toàn đồ xui xẻo, phải đưa chúng về chỗ cũ, tốt nhất là chôn nó đi.

Hạ Đông Hải thấy tôi lắc đầu thì nói một cách khinh thường: "Không hợp tác với tôi thì một cắc cậu cũng không lấy được đâu."

"Thật sự xin lỗi, buổi đấu giá hôm nay sẽ huỷ bỏ, mời các vị về trước, khi nào có buổi mới thì ông chủ của chúng tôi sẽ thông báo cho các vị." Người đang nói là chị Ngô.

Câu này vừa phát ra, tất cả khách mời bắt đầu cáu gắt, sau khi chị Ngô xin lỗi thêm lần nữa thì rời đi với vẻ khó chịu hơn.

Nhìn đám người càng ngày càng ít đi, tôi và Hạ Đông Hải bèn trốn vào trong WC, bây giờ trong biệt thự chỉ có hai bảo vệ, nhưng cho dù như thế, tôi và Hạ Đông Hải cũng không phải đối thủ của họ, nên chỉ có thể chờ đợi thời cơ.

"Đi hết chưa?" Một giọng nói khá khô khốc và khàn khàn vọng từ trên tầng xuống, tôi và Hạ Đông Hải không nhịn được mà nhìn ra phía khe cửa thì thấy một bóng dáng.

"Vâng, ông chủ, ông Nhậm mà ông mời đã tới rồi." Chị Ngô hơi cúi đầu xuống, cơ thể đang run rẩy, hai tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m như thể đang sợ gì đó. "Được, các ngươi lui xuống hết, mời ông Nhậm lên đây."

Ngay sau đó có tiếng bước chân xuống tầng, mặt của Tôn Tử đang từ từ tiến gần lại chúng tôi, tôi tập trung nhìn mà cả người không nhịn được cũng run rẩy theo.

Người trước mặt đây là Tôn Tử sao? Da trên mặt cậu ấy đều bị bong tróc ra, cứ như trên người toàn là vảy cá vậy, hơn nữa thịt cứ rủ xuống như sắp rơi ra rồi.

Chất nhầy màu xanh lá đọng ngay bên miệng, theo mỗi một câu nói là nó lại rơi xuống nền đất.

Tóc trên đầu cũng không còn nhiều, m.á.u tươi trên đỉnh đầu đầm đìa, xuất hiện vài cái lỗ, cậu ấy chống ba-toong đi về phía trước từng bước một, khó khăn lắm mới đến chỗ sofa để ngồi xuống đó.

Một lát sau đã có một người đàn ông trung niên bước vào, Tôn Tử thấy ông ta thì tỏ ý bảo đối phương ngồi xuống, người đàn ông trung niên đó ăn mặc chẳng ra làm sao, hình như là áo choàng theo phong cách dân tộc, tóc dài xõa ra, trên mặt còn vương nét cười quỷ dị.

Vừa nhìn đã biết không phải người tốt đẹp gì, Hạ Đông Hải cũng nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa mà không chớp mắt.

"Ông Nhậm, những thứ ông bảo tôi chuẩn bị, tôi đã chuẩn bị xong, không biết khi nào có thể bắt đầu được." Tôn Tử vừa nói vừa dùng khăn tay màu trắng lau chất nhầy bên miệng.

"Ha ha ha, đương nhiên là phải thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng ông chủ Tôn cứ yên tâm, chỉ cần ông làm theo điều tôi nói, ông sẽ sớm trở lại bình thường thôi."

Ông Nhậm kia tràn đầy tự tin mà nói với Tôn Tử, Tôn Tử thở dài một hơi, cậu ấy ho khan vài cái rồi bảo hai bảo vệ lấy một chiếc va li da lại chỗ cậu ấy, mở ra thì bên trong toàn là tiền mặt.

"Nhiều tiền thế á?" Hạ Đông Hải vừa thấy tiền thì kích động ngay.

"Ai? Ai ở đó?" Tôi và Hạ Đông Hải hít một hơi thật sâu, đang định đóng cửa lại.

"Vít" một tiếng, một cây kim bạc bay về phía chúng tôi, Hạ Đông Hải đẩy tôi tránh ra rồi mình cũng cúi người tránh châm bạc.

Nhưng cũng vì thế mà chúng tôi bị bại lộ.

Bảo vệ tóm tôi và Hạ Đông Hải từ WC ra, Tôn Tử thấy hai chúng tôi thì híp mắt lại, bởi vì đôi mắt quá đục nên tôi không nhìn rõ cậu ấy đang vui hay tức.

Cơ thể cậu ấy hơi d.a.o động, nói bằng âm thanh khàn khàn: "Các cậu tới đây làm gì?"

"Tôn Tử, tôi đến để giúp cậu, chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói, có lẽ vẫn còn cơ hội hồi phục nguyên trạng." Nói thật, bây giờ tôi cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Tôn Tử.

Bởi vì sau khi đến gần hơn mới phát hiện, trên những biểu bì này còn có một trứng sâu màu vàng, có con đã nở ra rồi, đang lúc nhúc với cơ thể mập mạp.

Có con chưa nở thì vẫn ở trong trứng sâu trong suốt bóng loáng, như thể cũng đang động đậy.

Hạ Đông Hải bịt miệng lại, đứng phía sau tôi, hình như sắp không nhịn được nữa, sẽ nôn ngay ra ngoài.

Khuôn mặt đã thay đổi hoàn toàn, nếu không chắc chắn đây là âm thanh của Tôn Tử thì tôi thật sự không dám nhận người.

"Hừm, không cần, tôi đã tìm được người đường đường chính chính có thể giúp tôi, bây giờ các cậu có thể đi rồi." Lời nói của Tôn Tử vẫn toát lên vẻ khinh thường tôi như trước.

Ông Nhậm kia không thèm nhìn tôi và Hạ Đông Hải một lần nào, xách tiền lên rồi nói với Tôn Tử rằng họ có thể hẹn nhau nói chuyện vào lúc khác.

"Không cần, chị Ngô, tiễn họ ra ngoài, nếu họ không đi thì báo cảnh sát luôn." Tôn Tử nói rất dứt khoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play