Một mùi hôi tanh tràn ngập phòng bệnh, tôi nhíu mày lại nhìn, không ngờ từ trong miệng Tôn Tử nôn ra lại là giòi bọ màu trắng, chúng còn đang lúc nhúc cơ thể mập mạp trong chất nhầy màu vàng, rất là sinh động.

Tôn Tử khom người xuống, bảo vệ đưa nước mang theo bên người cho Tôn Tử súc miệng.

Tôn Tử lau chất nhầy ngoài miệng đi, nói với vệ sĩ: "Đưa tôi về."

Vệ sĩ gật đầu, nhưng tôi lại túm chặt lấy cánh tay Tôn Tử: "Tôn Tử, cậu không thể chống đỡ được nữa đâu, để tôi và Đông Hải giúp cậu, trông dáng vẻ này của cậu, có lẽ không phải là bệnh tật đơn thuần nữa."

Lúc này, Tôn Tử không còn sức lực nào tách tôi tôi ra, chỉ có thể thản nhiên nói: "Chúng ta đã không còn là anh em bạn bè nữa, tôi c.h.ế.t hay sống không liên quan đến cậu, còn người phụ nữ này, cậu thích thì cứ lấy đi."

Tôn Tử nói một cách rất giận dữ và khinh thường, vệ sĩ kia đẩy tay tôi ra rồi đỡ Tôn Tử ra ngoài, chỉ để lại một chiếc chậu giòi bọ khiến người ta buồn nôn.

Bạch Văn Văn ngồi dưới đất rơi nước mắt, tôi ngồi xổm xuống đỡ cô ấy đứng lên.

"Cô đừng khóc." Tôi nhỏ giọng an ủi Bạch Văn Văn.

"Minh Dương, thật ra... thật ra... em... em thích anh nên mới tiếp cận Chí Mậu, em..." Môi của Bạch Văn Văn run rẩy: "Anh... anh..."

Câu nói này khiến tôi bất ngờ, Bạch Văn Văn thích tôi? Sao có thể được? Người con gái ưu tú như cô ấy có biết bao người theo đuổi, sao cô ấy lại thích tôi chứ?

"Em đã thích anh từ cấp 3, lúc thi vào đại học, em còn cố ý hỏi Chí Mậu xem anh đã điền nguyện vọng gì để có thể học đại học giống với anh, em đã bỏ qua trường trọng điểm." Hai mắt Bạch Văn Văn đẫm lệ nhìn tôi.

Đúng rồi, lúc đó Bạch Văn Văn là học sinh giỏi, có thể gặp được cô ấy ở đây là tôi đã vô cùng kinh ngạc rồi, không ngờ học sinh ưu tú như cô ấy cũng chỉ đến học viện loại ba này thôi.

Không ngờ là cô ấy lại vì tôi...

Ánh mắt Bạch Văn Văn nhìn chằm chằm vào tôi, tựa như muốn có một câu trả lời.

Tôi hơi hé miệng nhưng mãi lâu sau cũng chưa nói được tiếng nào, sao tôi có thể thích người khác được? Trong đầu tôi toàn là Thanh Thanh.

Bạch Văn Văn thấy tôi không mở lời vì cười gượng: "Em biết, anh không thể nào chấp nhận em, em đã bị quỷ..."

"Không liên quan đến chuyện đó." Tôi cắt ngang lời nói của Bạch Văn Văn.

Xã hội bây giờ đã không còn là xã hội phong kiến nữa, con gái không nhất thiết phải canh cánh trong lòng vì chuyện này, tôi hi vọng Bạch Văn Văn có thể quên đi những chuyện đó. "Vậy vì sao?" Đôi mắt Bạch Văn Văn ngấn lệ.

"Bởi vì... tôi đã có người trong lòng rồi." Tôi không muốn để lại ảo tưởng gì cho Bạch Văn Văn.

Bạch Văn Văn ngẩn người ra rồi cười gượng với tôi, nói cô ấy có thể đợi tôi bước ra khỏi bóng ma đó, tôi nghĩ cô ấy đã hiểu lầm, cho rằng người tôi đang nói là Phỉ Phỉ.

Tôi không hề giải thích, dù sao cũng không thể nói với cô ấy rằng người tôi yêu là một nữ quy có nhân duyên với tôi từ kiếp trước.

Cả buổi chiều, tôi và Bạch Văn Văn cứ ngồi gượng gạo như vậy, cô ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm một cuốn sách ngồi bên giường bệnh của tôi, còn tôi chỉ có thể giả vờ ngủ.

Chạng vạng, Hạ Đông Hải quay lại, nhưng là quay lại một mình, trong tay còn đang cầm "cơm" cho tôi, sau đó đặt lên bàn mà chẳng ừ hử gì.

"Ô? Sao thế? Không phải đang vui vẻ phấn khởi à? Sao lại trở về ủ rũ thế? Tiểu Tuệ Tuệ của nhà cậu đâu?" Tôi cố ý trêu ngươi Hạ Đông Hải.

Hạ Đông Hải trừng mắt với tôi: "Đừng nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt tôi, khá lắm, hôm qua vẫn còn kéo tay tôi để giới thiệu với người ta là tôi là bạn trai của cô ta. Hơn thế, hôm nay còn gọi điện thoại cho tôi dịu dàng như thế, tôi vừa qua đó thì cậu biết không? Đúng lúc nhìn thấy cô ta leo lên xe một người đàn ông."

Hạ Đông Hải không có chỗ xả cơn tức, mặt đều trắng bệch ra.

Tôi cười ha ha: "Bây giờ là thời đại nào rồi, cũng có nhiều người đi nhờ xe mà." Tôi vừa nói vừa cố ý nhìn về phía Hạ Đông Hải.

Hạ Đông Hải ngẩn người ra: "Cậu đừng có mà ném đá giấu tay, tôi là người lòng dạ hẹp hòi sao hả? Tôi đuổi theo xe, không ngờ lại thấy hai người đó đang ôm nhau trong xe, hơn nữa còn..."

Nói đến đây, Hạ Đông Hải chợt dừng lại, dù sao thì ở đây cũng còn một em gái.

Tôi nghe vậy là hiểu rồi, tình cảm đúng là miếng thịt đến bên miệng rồi mà còn đánh rơi, nhưng ngoài thân hình cũng tạm được ra, tôi thật sự nhìn ra Lâm Giai Tuệ có điểm nào tốt nữa.

Chẳng lẽ Hạ Đông Hải lại nhìn trúng những đường cong đẫy đà xinh đẹp của cô ta sao? Với loại phụ nữ này, đàn ông bình thường không giữ nổi, bởi người ta phất tay cái là có cả tá người dự bị phía sau.

"Thôi đi thôi đi, ngày mai giới thiệu cho cậu người tốt hơn." Tôi vỗ vai an ủi Hạ Đông Hải.

Hạ Đông Hải nhìn tôi với ánh mắt xem thường: "Nếu cậu có người tốt hơn, thì tại sao bây giờ vẫn còn cô đơn lẻ bóng hả? Mà thôi, số mà đã có thì ắt nên."

Ngược lại cậu ta lại nghĩ thoáng hơn, xả vài câu xong là vẻ mặt thay đổi ngay, thấy trên bàn có canh bồi bổ do Bạch Văn Văn nấu thì không khách sáo gì mà uống hết một hơi luôn.

Nhưng điều khiến Hạ Đông Hải bất ngờ chính là, đó là lần cuối cậu ta nhìn thấy Lâm Giai Tuệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play