"Minh Dương?" Triệu Húc nhìn thấy tôi thì ngẩn người ra, sau đó mới nhớ ra đây là ký túc xá của tôi, anh ta đi về phía tôi, nhắc tôi ban đêm phải nhớ khoá cửa lại, chú ý an toàn.

"Hả?" Tôi nhìn Triệu Húc một cách khó hiểu, không đợi tôi hỏi rõ tình hình thì họ đã lái xe cảnh sát rời khỏi đây.

Người chú trong phòng bảo vệ đang bưng một chén trà nóng trong tay, trên mặt lộ vẻ gượng gạo cứng đờ.

"Chú ơi, chú sao thế? Cảnh sát đến đây làm gì vậy?" Hạ Đông Hải lại khôi phục "tâm trạng thiếu nữ" thích tán dóc của cậu ta, bắt đầu lôi kéo làm quen với chú bảo an.

Người chú nhìn dáo dác xung quanh, ánh mắt toát ra nỗi sợ hãi hoang mang.

"Hôm nay, người ở bên cảnh sát bỗng nhiên liên hệ với tôi, nói là muốn tôi phối hợp với hành động của họ để làm hai việc, một là sơ tán tất cả học sinh, hai là sau khi những kẻ tình nghi vào ký túc xá nam rồi thì lập tức đóng mật mã, khoá cổng lại." Người chú đặt chén trà trong tay xuống, bắt đầu khoa chân múa tay kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay với chúng tôi.

Hôm nay khoảng năm rưỡi, sắc trời đã hơi u ám như thể sắp mưa, khoảng sáu giờ, Dương Vĩ Phong bước vào với vẻ vội vã, cảnh sát bèn gửi tin để chú bảo vệ khoá cổng lại, đề phòng Dương Vĩ Phong chạy trốn.

Người chú đương nhiên làm theo hướng dẫn rồi, nhưng không đến 20 phút sau, cảnh sát vốn đang mai phục trên nóc nhà lại chạy xuống lầu hết, nói rằng Dương Vĩ Phong đã bỏ trốn.

"Hay là chạy trốn bằng cổng sau? Hơn nữa, cho dù trốn rồi thì chú cũng không phải sợ như thế chứ?" Hạ Đông Hải nói xong bèn vươn tay lấy một hạt dưa trên bàn của chú bảo vệ rồi cắn.

Người chú lo lắng ngoắc tay về phía chúng tôi rồi nhỏ giọng nói: "Toà nhà này của chúng ta không hề có cổng sau!"

Câu này vừa nói ra, Hạ Đông Hải thiếu chút nữa bị nghẹn hạt dưa, sau đó liên tục ho khan, tôi vỗ lưng cho Hạ Đông Hải mà đầu óc cũng bị chấn động.

Không có cổng sau? Vậy thì Dương Vĩ Phong?

Ánh mắt tôi không tự chủ mà nhìn về phía đầu cầu thang, chẳng lẽ cậu ta còn trốn ở một chỗ nào đó trên lầu sao?

"Không thể nào, cảnh sát đã rà soát mọi ngóc ngách rồi, không hề thấy bóng dáng cậu ta luôn, camera theo dõi của tôi cũng chỉ thấy Dương Vĩ Phong lên lầu, không hề thấy cậu ta xuống lầu." Người chú nói đến đây thì môi run lên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nghe người chú nói thế thì tôi sởn hết da lên, có định để cho người ta ngủ không hả? Lá thư này chính là thứ mà tôi đã gửi ra ngoài, tôi nghĩ cho dù Dương Vĩ Phong muốn báo thù thì cũng phải nhằm vào tôi mới đúng chứ?

"Các cậu nói xem có phải tôi gặp quỷ rồi không? Nếu không một người sống sờ sờ thế lại không thấy nữa?" Người chú vừa nói vừa rụt người lại, đưa tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ rồi không nói gì nữa.

Hạ Đông Hải chớp đôi mắt như đậu đen của mình, thấy tôi gượng gạo thì nở nụ cười: "Minh Dương, hay là, cậu đi tiên phong xem sao nhỉ?"

Đù, vào lúc mấu chốt thì đẩy tôi lên trước?

"Không phải cậu có cách đối phó với những thứ đó à? Sao còn đem tôi ra làm lá chắn thế, tự mà đi trước đi." Tôi nuốt nước miếng rồi ngồi ngay xuống cạnh người chú.

"Đúng là đồ không có can đảm, tôi..." Hạ Đông Hải đang định khích tướng nhưng nhìn thấy vẻ mặt của tôi thì biết vô ích rồi.

Tôi vươn vai nói với người chú rằng hôm nay mình sẽ ngủ ở đây, tôi không dám lên lầu đâu, người này còn đáng sợ hơn quỷ, con thỏ bị ép tới đường cùng cũng sẽ biết cắn người khác. Nói không chừng bây giờ Dương Vĩ Phong đang trốn trên lầu, tinh thần vô cùng căng thẳng, nếu chúng tôi lên đó mà đụng trúng cậu ta, nói không chừng cậu ta cắn cho một cái đá cho một phát rồi g.i.ế.t chúng tôi luôn.

"Tốt tốt tốt, ở lại đây là tốt." Người chú vừa nghe thấy tôi nói sẽ ở lại cùng ông ấy thì vui lắm.

Hạ Đông Hải ngẩn người nhìn phòng bảo vệ nhỏ bé, sau đó tiên hạ thủ vi cường, đặt m.ô.n.g ngồi luôn lên giường, nằm thẳng xuống mà chẳng khách khí gì.

"Cạch cạch cạch."

Hạ Đông Hải vừa nằm xuống thì đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân, âm thanh đó rất rõ ràng, ngay cả người chú nghe kém cũng nghe thấy.

Cánh tay gầy gò nhăn nheo của ông ấy lập tức tóm chặt lấy cổ tay tôi, khuôn mặt già nua nhăn nhó đến mức đáng sợ.

Đôi môi khô khốc run rẩy hỏi tôi: "Nghe, nghe thấy không? Cảnh sát... nói... nói... trên lầu không có ai, thế... thế âm thanh này là của ai?"

"Gió to, chắc chắn là do gió to thôi." Tôi nuốt nước miếng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đầu cầu thang, thầm nghĩ chẳng lẽ là Giang Lâm?

Nếu đúng như vậy, đêm hôm thế này bỗng nhiên xuất hiện thì tôi sợ trái tim của người chú không chịu được kích thích thế đâu.

Hạ Đông Hải đứng dậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ.

"Mau... mau... mau nhìn kìa." Người chú chỉ vào hình ảnh trong camera giám sát, tôi xoay đầu lại thì phát hiện ra Dương Vĩ Phong đã xuất hiện trên màn hình.

Dương Vĩ Phong đang chạy trốn thục mạng, nhìn nét mặt rất vặn vẹo.

"A a a a a!"

Ngay sau đó vang lên tiếng hét tê tâm liệt phế, tôi lập tức đứng dậy: "Không hay rồi, tai nạn c.h.ế.t người rồi sao? Chúng ta lên lầu xem sao."

"Cách, cách, cách, cách, cách, cách."

Hạ Đông Hải kéo cửa thật mạnh nhưng không ngờ cửa lại bị khoá, lúc nãy người vào cuối cùng là Hạ Đông Hải, cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt m.ô.n.g lung rồi nói: "Lúc tôi vào đây không hề khoá cửa mà, xảy ra chuyện gì thế này?"

"Trời đất, đúng là có quỷ rồi." Người chú đã trải qua cơn kích thích, chỉ vào Dương Vĩ Phong - bị "không khí" kéo về phía lối thoát hiểm - đang gào thét trên màn hình.

"Tránh ra, tôi đá cửa này." Tôi đẩy Hạ Đông Hải sang bên cạnh, nhấc chân lên đá về phía cửa.

"Binh" một tiếng, cửa sắt bị lõm một chỗ, nhưng khoá vẫn không hề suy chuyển.

"E là không đá được ra đâu, có chìa khoá không?" Vẫn là Hạ Đông Hải nảy số nhanh hơn.

Người chú thấp thỏm lấy chìa khoá ra ngăn tủ ra đưa cho tôi, tôi nhét vào ổ khoá rồi vặn vài cái nhưng cánh cửa vẫn không động đậy gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play