Số tiền thừa còn lại cơ bản không đủ cho tôi dùng, tôi buộc phải tìm một công việc bán thời gian.

“Phục vụ quán ăn?” Tôi chép miệng, cái này không tồi, lương chỉ có sáu mươi tệ một tiếng? Thôi vậy, tôi tiếp tục lướt màn hình điện thoại sau cùng thấy một công việc hơn tám mươi tệ một tiếng, là công việc dọn dẹp vệ sinh tại một phòng khám, tôi lập tức gửi đơn xin việc.

Hiện giờ chỉ cần lương cao, công việc vệ sinh gì tôi cũng không quản.

“Cốc cốc cốc”.

Vốn dĩ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, tôi dậy mở cửa là Dương Vĩ Phong.

Vẻ mặt cậu ta rất hoảng hốt, cửa vừa mở thì lập tức đẩy tôi ra thở hồng hộc bước vào trong phòng.

Tôi nhìn cậu ta, thời tiết hơi se lạnh mà đầu cậu ta đầy mồ hôi, lưng áo đã ướt đẫm. Cậu ta chạy tới giường của mình, lật tất cả gầm giường hộc tủ lên không biết đang tìm thứ gì.

Tìm kỹ một lượt không có kết quả, cậu ta ngẩng đầu sợ sệt nhìn tôi: “Các cậu có lục tủ đồ của tôi không?”

“Không có, bọn tôi lục tủ của cậu làm gì?” Tôi hỏi lại.

Dương Vĩ Phong hoảng hốt nuốt khan, đi đi lại lại trong phòng. Thấy phản ứng của cậu ta tôi đoán đám người Triệu Húc đã bắt đầu hành động rồi.

Trong phòng ký túc này rất có thể có bằng chứng uy h.i.ế.p cậu ta, nếu không Dương Vĩ Phong cũng không hoảng loạn bất an đến thế.

“Sao thế? Mất vật gì quan trọng à?” Tôi cố ý hỏi: “Là đồ vật gì tôi giúp cậu tìm?”

Khóe miệng Dương Vĩ Phong run lên, lập tức ngậm miệng không dám nói năng gì.

Giường gối bị cậu ta lật tung lên tìm kiếm sau đó tuyệt vọng ngồi một góc mặt mũi cau có buồn bực.

“Ai da no rồi no rồi, đã quá.” Hạ Đông Hải miệng ngậm tăm lảo đảo bước vào phòng.

Được hưởng bữa cơm trưa miễn phí, tâm trạng của cậu ta rất tốt.

Vừa thấy Dương Vĩ Phong cậu ta liền cười hi hi: “Anh Phong, ngọn gió nào thổi cậu tới vậy?”

“Tôi còn có việc đi trước đây.” Dương Vĩ Phong nét mặt trắng bệch sợ hãi đứng dậy gấp gáp rời đi.

Hạ Đông Hải chỉ vào cậu ta hỏi tôi: “Sao thế?”

Tôi nhún vai: “Sao tôi biết được, hình như tới tìm đồ nhưng không thấy.”

Nói xong tôi nằm xuống giường ngáp một cái. Hạ Đông Hải vẻ mặt lắm chuyện lại ngồi ba hoa một hồi: “Này này, cậu biết bạn gái Tôn Tử đẹp như nào không? Trời ạ, mặt trái xoan, người nhỏ nhắn.”

Hạ Đông Hải nói mà nước dãi như muốn rớt ra. Tôi không biết chuyện Tôn Tử có bạn gái, không phải cậu ta thích Phỉ Phỉ sao?

Mới từ thôn Minh Hà quay về chưa bao lâu lẽ nào đã có bạn gái mới rồi?

Hạ Đông Hải vẫn đang ba hoa kể về sự việc bữa ăn tưng bừng trưa nay, nội dung vẫn là Tôn Tử trông oách cỡ nào, tôi cũng lười nghe. Tôi cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

“Hứa Diệp? Hứa Diệp?”

Là ai đang gọi tôi? Âm thanh ẩn hiện nhưng rất quen thuộc.

Tôi nhìn về phía âm thanh phát ra để tìm kiếm, lúc dừng chân phát hiện ra bản thân đã đứng ở rìa vách núi, chỉ cần tiến thêm một bước sẽ ngay lập tức rơi xuống.

“Hứa Diệp?”

Âm thanh ở ngay đằng sau, tôi quay đầu lại thì thấy Thanh Thanh. Cô ấy mặc một chiếc váy cưới màu đỏ anh túc đẫm m.á.u rất chói mắt, sau lưng là vũng m.á.u lớn.

“Hứa Diệp, em tìm được anh rồi.”

Thanh Thanh mở miệng nở nụ cười diễm lệ động lòng người. Cô ấy dang tay ôm chặt lấy tôi, tôi bất lực rơi vào vòng tay cô ấy.

“Bụp” một tiếng, đằng sau lưng tôi truyền tới một cơn đau, Thanh Thanh nở nụ cười quỷ dị, cô ấy buông tay dùng lực đẩy mạnh một cái cả người tôi rơi xuống vực thẳm.

“Ha ha ha, ha ha ha!”

Tiếng cười của cô ấy khiến tim tôi run lên, tôi choàng mở mắt, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, may là vẫn ở trong phòng ký túc.

Hạ Đông Hải quay đầu nhìn tôi, thấy tôi tỉnh thì cười hi hi hỏi: “Vừa mộng đẹp gì thế?”

Xì, mộng đẹp? Không thấy đầu tôi đầy mồ hôi sao, còn hỏi mộng đẹp? Tôi giơ tay lau mồ hôi trên trán đứng dậy, toàn thân vã mồ hôi nên dính dính rất khó chịu liền đi vào nhà tắm muốn tắm một cái.

Tôi ra khỏi nhà tắm Hạ Đông Hải lập tức giục tôi xuất phát, tôi nhìn đồng hồ mới có hơn ba giờ.

“Không phải tiệc tối sao? Giờ mới có hơn ba giờ, chúng ta tới đó cũng chưa tới năm giờ.” Tôi lau tóc, tưởng tượng đến cảnh gặp Tôn Tử bốn mắt nhìn nhau đầy gượng gạo.

“Giờ mà vẫn còn sớm à? Thôi nhanh lên đi đừng lề mề nữa.” Dáng vẻ Hạ Đông Hải gấp gáp không chút nhẫn nại.

Hành vi và biểu hiện hiện tại của cậu ra rõ ràng là muốn nịnh nọt ôm đùi người ta. Tôi bất lực lắc đầu. Hạ Đông Hải cười hi hi nắm lấy chiếc túi màu xám cũ rích của mình đi ra ngoài.

“Tôi còn chưa ăn gì đó”. Tôi nhìn chằm chằm cậu ta.

“Ai da, cậu đợi đi, quay về rồi ăn, nào ngoan.” Hạ Đông Hải nói xong thì đi ra khỏi phòng, tôi chỉ đành bất lực đi cùng cậu ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play