Thấy tôi do dự không nói gì, Giang Lâm cũng đã đoán ra được những gì tôi đang nghĩ, cô ấy chỉ nói đến lúc đó tôi tự khắc sẽ hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Tôi ngượng ngùng cười một cái, mấy cậu nam sinh cười cười nói nói từ dưới tầng đi lên, Giang Lâm liền biến mất trước mặt tôi.

Mấy cậu con trai đó đi ngang qua tôi, trong số đó còn có người của lớp tôi, vừa nhìn thấy tôi thì nụ cười liền trở nên cứng ngắc, bắt đầu xì xào với những người xung quanh rằng tôi có liên quan đến hai vụ án mạng, còn từng bị cảnh sát mời lên nữa.

Mấy lời này nghe nhiều rồi, con người tự nhiên sẽ miễn dịch với chúng. Bọn họ nói gì thì cứ kệ, trên người mình không mất đi miếng thịt nào là được rồi.

Tôi đơn độc một mình, cũng không có nơi nào để đi, đành ngồi lại sân bóng. Nhìn vào khoảng sân tối đen như mực, lòng tôi lại nghĩ tới Thanh Thanh.

Đợi tôi lấy hết những thứ đồ cổ từ chỗ Tôn Tử về, tôi sẽ lại đến thôn Minh Hà một lần nữa, giải thích tất cả những hiểu lầm trong quá khứ, để Thanh Thanh không còn hận tôi nữa.

“Minh Dương?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Văn Văn đang mặc đồ thể dục chạy bộ trên sân bóng.

Một cơn gió thổi qua, trời khô lạnh, lá trên cây bắt đầu rụng xuống. Bạch Văn Văn đứng giữa hàng lá rơi xuống, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

Thấy tôi không trả lời, Bạch Văn Văn xấu hổ mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.

“Cậu….ngày nào cũng đều chạy tối như vậy à?” Tôi gượng cười, cố tìm một chủ đề để nói chuyện.

Bạch Văn Văn gật đầu, yên lặng nhìn tôi, cuối cùng do dự mà ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt lén lút nhìn tôi.

Nhưng lại không may, ánh mắt của tôi và cô ấy lại chạm nhau, khiến cô ấy ngại ngùng cúi đầu xuống.

“Minh Dương, chuyện của cậu tôi đã nghe nói rồi. Tôi biết cậu rất buồn, nhưng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua hết thôi, cậu cũng sẽ tìm được một cô gái phù hợp với mình hơn.” Bạch Văn Văn cứ không ngừng cạy cạy vòng tay của mình, tiếng vòng va chạm phát ra âm thanh rõ nét.

“Sao cậu lại biết chuyện đó?” Cái c.h.ế.t của Phỉ Phỉ rất đột ngột, đúng ra phải có rất ít người biết.

Bạch Văn Văn chỉ cười nhẹ, không trả lời.

Chúng tôi cứ ngồi yên lặng như vậy, không có chuyện gì để nói thì ngẩng đầu nhìn sao trời. Cô ấy nhẹ nhàng tựa vào vai tôi, khiến tôi có một cảm giác an ủi kì diệu.

Sáng sớm, khuôn viên tràn ngập hương cỏ xanh thoang thoảng, tôi bị tiếng loa phát thanh làm tỉnh giấc. Chân trời đã trở nên trắng xóa, tỏa ánh nắng dịu dàng.

Đầu của Bạch Văn Văn tựa vào vai tôi, tôi có thể ngửi thấy rất rõ mùi hương cơ thể của cô ấy, một mùi nhè nhẹ rất dễ chịu.

Góc nghiêng khi ngủ của cô ấy lộ ra một đường cong hoàn mỹ, hàng mi dài còn hơi run run, không biết vừa trải qua giấc mộng gì mà khiến cô ấy nhìn có chút bất an. Tôi đưa tay định vuốt lại phần tóc mái bị rối của cô ấy, nhưng vừa hay lúc đó cô ấy lại ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng vô tình nhìn tôi.

“Minh Dương?” Bạch Văn Văn chớp chớp mắt, nhìn đồng hồ theo bản năng, lập tức đứng dậy: “Chúng ta đã ở đây cả đêm sao?”

Tôi mỉm cười và gật đầu, Bạch Văn Văn nói một câu xui xẻo, ký túc xá của cô ấy mỗi tối đều phải điểm danh, nếu không sẽ bị tính là trống giường, bị trừ vào học phần.

Mà tôi thì chẳng sợ gì cả, phòng ký túc xá của chúng tôi còn chẳng ai dám đến gần chứ đừng nói là điểm danh.

Với mái tóc dài, Bạch Văn Văn chạy về kí túc xá như một chú bướm.

Tôi cũng vươn vai đứng dậy trở về ký túc xá, ông già ở dưới lầu nhìn thấy tôi liền nhíu mày: "Mới sáng sớm như vậy? Tối qua cậu không ngủ ở ký túc xá à?"

“Hi hi hi” Tôi không muốn giải thích nên chỉ cười một cái.

Ông lắc lắc đầu: “Người trẻ mấy cậu đúng là phóng khoáng quá mà.”

Hừ, đầu ông cũng nghĩ nhanh quá rồi đấy nhỉ. Cứ cho là tôi không về phòng, thì cũng đâu có nghĩa là tôi đã làm chuyện đó rồi đâu.

Tôi cũng lười tranh cãi với ông nên cúi đầu đi lên, vừa bước lên tầng tám thì cảm giác không khí có gì đó bất thường, tâm lý cảnh giác của tôi liền được nâng cao lên.

Nhìn thấy Giang Lâm bay lơ lửng giữa không trung, tôi cũng không còn bị dọa sợ nữa. Giang Lâm đưa tôi một tờ giấy, bảo tôi chép lại một bản y hệt, trực tiếp gửi đến đồn cảnh sát.

Thế này cũng đỡ rắc rối cho tôi hơn. Tôi gấp tờ giấy lại, đi về phòng.

Trong phòng vẫn còn tiếng ngáy của Hạ Đông Hải, còn có Ngô Dũng ngồi thẫn thờ bên giường. Ánh mắt tôi cố tình lướt qua Ngô Dũng, đi ra kéo rèm cửa, Ngô Dũng bị dọa sợ liền biến mất không thấy đâu nữa.

“Cậu làm gì vậy?” Hạ Đông Hải vừa nói vừa lấy tay che mặt, tay còn lại ôm gối ném mạnh về chỗ tôi.

“Bảy giờ rồi đấy, dậy đi. Hôm nay tôi định lên lớp học, cậu chuẩn bị bữa sáng cho tôi đi.” Tôi vừa dặn dò vừa rút tờ 100 tệ từ trong túi áo ra

Hạ Đông Hải vừa nhìn thấy tiền thì thái độ lập tức thay đổi, nhanh chóng bật dậy làm bữa sáng cho tôi.

Tôi ăn “bữa sáng” xong, ngồi chép lại bức thư gửi tới đồn cảnh sát rồi đi học. Tôi và Tôn Tử học cùng lớp, đằng nào cũng gặp nhau, thuyết phục cũng vô ích thì chỉ còn cách dùng vũ lực.

Đáng tiếc, hôm nay tôi lại phải học lớp của Lâm lão đầu. Thầy Lâm vừa nhìn thấy mặt tôi thì rất không vui, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

Bản kiểm điểm ngày trước thầy bảo viết tôi vẫn còn chưa nộp, lần này toang chắc rồi.

Không, tôi muốn ra đòn trước. Tôi cố ý che cánh tay bị thương của mình, đi về phía thầy Lâm với vẻ mặt sầu buồn u ám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play