Tôi biết cậu ấy chỉ muốn tốt cho tôi, nhưng trong lúc này mà nói chia tay thì tôi có còn là người nữa không?
Tôn Tử thấy tôi không nói năng gì thì muốn tiếp tục khuyên, tôi vỗ vai cậu ấy trầm mặt nói: “Là anh em tốt thì đừng nói nữa, tâm ý của cậu tôi nhận.”
Tôn Tử hơi nheo mắt lại không nói gì nữa.
Quay lại phòng bệnh Phỉ Phỉ vẫn đang ngủ mê man giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vết m.á.u trên sàn nhà khiến tôi không ngừng nhớ lại một màn m.á.u me vừa rồi.
Có điều mùi m.á.u tanh này không làm tôi khó chịu mà ngược lại cảm thấy mùi vị này đặc biệt rất thu hút.
“Ăn, tôi muốn ăn.” Đầu tôi không ngừng hiện ra các chữ này.
M.á.u trên người bắt đầu sôi sục lên, Tôn Tử đang ngồi trước mặt tôi, tôi bỗng nhiên muốn xông qua đó hung hăng cắn cậu ta một miếng. .
||||| Truyện đề cử:
Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Tôi cố gắng khắc chế ham muốn này, nhưng ánh mắt và biểu cảm của bản thân đã bán đứng mình.
Tôn Tử kinh ngạc nhìn tôi: “Minh Dương, cậu chưa uống thuốc phải không?”
“Tôi…tôi…” Tôi nhìn Tôn Tử bỗng nhiên không còn nhìn rõ mặt cậu ấy, trước mắt tôi chỉ là một mảng màu đỏ tươi còn có các đường mạch m.á.u.
Tôn Tử gấp gáp chạy về phía tôi, không biết đã nói gì bởi tai tôi đã ong lên không nghe được gì. Cậu ấy bắt đầu lục lọi tìm kiếm trên người tôi sau cùng nhét vào miệng tôi thứ gì đó.
Vị ấm áp ngọt tanh lan ra, cảm giác điên cuồng vừa nãy trong phút chốc đã bị khống chế.
Cả người có cảm giác như một quả bóng da bị xì xơi không còn chút sức lực nào.
“Minh Dương cậu nhất định phải nhớ uống thuốc này đúng giờ, cậu biết chưa?” Tôn Tử rất lo lắng.
Tôi nhìn chằm chằm vào lọ thuốc không có bất kỳ nhãn dán nào hỏi Tôn Tử: “Tôn Tử, nói cho tôi biết đây là thuốc gì, rốt cuộc là chữa bệnh gì?”
“À” Tôn Tử vốn không nghĩ rằng tôi sẽ hỏi vấn đề này, biểu cảm ngơ ra, nói là thuốc do bác sĩ kê đơn, cậu ấy cũng không biết cụ thể là trị bệnh gì.
Quen biết với Tôn Tử không biết bao năm rồi, tên tiểu tử này chỉ cần nói dối là mắt sẽ tự động nhìn qua bên phải, rõ ràng là đang lừa tôi.
Nhưng cậu ta là anh em tốt của tôi tại sao lại phải nói dối? Đây rốt cuộc là thuốc gì? Thuốc độc sao? Nếu là thuốc độc thì tôi sớm đã c.h.ế.t rồi, nếu không phải thì tại sao cậu ta lại không dám nói?
“Tôn Tử, chúng ta có phải anh em không? Nếu cậu vẫn coi tôi như anh em bạn bè vậy cậu nói cho tôi biết đây rốt cuộc là cái gì?” Tôi rất ghét bị người ta lừa gạt nhất là bị người mình tin tưởng lừa.
Tôn Tử ngập ngừng: “Minh Dương, lời tôi nói nếu cậu không tin thì thôi vậy, tôi đi trước, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi.” Cậu ấy không giải thích, rõ ràng là biết đã bị tôi nhìn thấu, nhưng lại không nói sự thật.
Tôi đứng dậy đi đi lại lại vài bước trong phòng bệnh, nghĩ kỹ lại một lượt những chuyện xảy ra sau khi tôi tỉnh dậy. Chuyện tôi bị thương rất có khả năng không giống như Tôn Tử nói.
Bây giờ muốn biết đã xảy ra việc gì thì chỉ có thể tự mình điều tra, nếu muốn chắc phải khởi đầu từ bệnh viện nơi tôi điều trị trước kia.
Tôn Tử và Phỉ Phỉ nói tôi nằm trong bệnh viện hôn mê đã gần hai tháng, bác sĩ có lẽ sẽ biết một chút tình huống của tôi.
Tôi nhìn Phỉ Phỉ đang ngủ say, cô ấy chắc phải qua một khoảng thời gian nữa mới tỉnh lại, nên tôi nhân khoảng thời gian trống này mà đi đến bệnh viện kia một chuyến.
Tôi đến bàn y tá cố ý nói tới tái khám, chị y tá ngẩng đầu nhìn tôi khá lâu sau đó hỏi tên tôi. Tôi nói ra tên, còn nói ra số phòng bệnh đã nằm, đối phương rất nhanh đã tra ra.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không?” Y tá hỏi.
“À, tôi không hẹn trước, nhưng trong người tự dưng thấy không khỏe, lẽ nào không thể ưu tiên tôi sao?” Tôi cố ý day day đầu.
Y tá nhìn vào vết tích trên cổ tôi nói: “Không thì vậy đi tôi giúp anh xử lý vết thương trước, bác sĩ hiện giờ vẫn đang khám cho bệnh nhân đã hẹn trước, đợi thêm một chút khi có thời gian trống tôi sẽ giúp anh thông báo bác sĩ?”
“Ồ vậy được.” Tôi gật đầu cười.
Y tá đưa tôi đi xử lý vết thương, dùng thuốc sát trùng lau lên vết thương, dấu răng hiện ra rất rõ.
Tôi nghĩ nếu Tôn Tử thấp hơn một chút không chừng Phỉ Phỉ sẽ sắn lên cổ cậu ấy, lúc đó hậu quả thực không dám tưởng tượng.
“Anh Minh à, đã xong rồi.” Y tá nhìn tôi cười nhẹ nhàng.
Tôi ấn bông lên vết thương gật đầu, chợt nghĩ trên người không có tiền: “Cái này, chi phí này…”
“À, trước kia viện phí đã được anh đóng trước một năm, nhưng anh mới nằm viện một tuần nên tiền thừa bệnh viện chúng tôi sẽ trả lại anh.” Y tá nói xong liền muốn đi báo bác sĩ cho tôi.
Tôi đã biết được thông tin mình cần, Tôn Tử Phỉ Phỉ hai người họ nói tôi hôn mê gần hai tháng, nhưng y tá này lại nói?
“Chị y tá này, thông tin này có đúng không vậy? Tôi ở bệnh viện gần hai tháng mới đúng chứ?” Tôi nhìn y tá hỏi lại.
Cô ta lặng đi một chút, nói vừa nãy kiểm tra thông tin của tôi bên trong ghi một tuần.
Mắt tôi trùng xuống, xem ra họ thực sự có chuyện giấu tôi.
“Bây giờ tôi đi mời bác sĩ cho anh.” Y tá nhìn thời gian, tôi ngỡ ngàng gật đầu.