"Không sao chứ, Minh Dương?" Tôn Tử đưa cho tôi một tờ giấy như thể đã sớm đoán được tôi sẽ thấy khó chịu.
Tôi lấy giấy che miệng mũi của mình, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút, Tôn Tử đứng dậy nói với ông chủ một câu "thanh toán", sau đó chẳng ăn gì nữa rồi đưa tôi đến quán thịt bò gần trường nhất.
Tôi ấn n.g.ự.c mình, cảm thấy trong miệng vẫn còn mùi, hứng thú trong chốc lát đã tụt xuống: "Thôi đi, tôi không muốn ăn gì nữa."
"Haiz, cứ coi như cậu đi ăn cùng tôi đi được không?" Tôn Tử vừa kéo vừa lôi tôi vào quán thịt bò, hơn nữa còn gọi hai miếng thịt bò theo thói quen, một miếng chín tám phần, một miếng chín ba phần.
"Trời má, Tôn Tử, từ lúc nào khẩu vị của cậu lại nặng thế? Đồ ăn m.á.u me thế kia mà cậu cũng dám ăn hả?" Thịt vẫn chưa đem lên, lông mày của tôi đã nhíu chặt lại rồi.
Tôn Tử không nói câu nào, thịt bò vừa được bê lên thì cậu ấy đã bảo nhân viên phục vụ đặt miếng thịt bò chín ba phần đặt trước mặt tôi, hơn nữa còn bảo không cần cho thêm gia vị gì.
"Cậu đùa tôi à? Ăn kiểu gì được?" Tôi nhìn miếng thịt bò trước mắt, nhưng khi ngửi mùi thịt bò thì tôi lại thấy ngạc nhiên.
Hương vị này có một loại hấp dẫn không sao tả được, chính xác mà nói, mùi m.á.u tanh khiến tôi có cảm giác kích thích không thể nói thành lời.
Tôi nuốt nước miếng thèm ăn, cầm d.a.o nĩa lên rồi nhanh nhẹn cắn một miếng, dạ dày được lấp đầy từng chút một, cảm giác này phê quá.
"Ợ! Ợ!" Tôi ăn liền một mạch ba miếng thịt bò, bắt đầu ợ hơi.
Miếng thịt bò trước mặt Tôn Tử vẫn còn nguyên không động đũa, ánh mắt của cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, tay siết chặt cốc đồ uống.
"Ha ha ha, miếng thịt bò này ngon thật, Tôn Tử, cậu không ăn à?" Tôi l.i.ế.m vết m.á.u bên miệng, cảm thấy mỹ mãn mà cười.
Tôn Tử lộ ra nụ cười cứng nhắc, nói rằng cậu ấy chưa muốn ăn.
Tôi cũng không ăn nổi nữa nên Tôn Tử trả tiền xong thì về ký túc xá cùng tôi, dọc đường Tôn Tử lặng im không nói câu nào, tôi luôn cảm giác Tôn Tử có tâm sự gì đó.
Tôi hỏi mấy lần nhưng Tôn Tử không nói, tôi bèn đá mấy viên đá dưới chân, cảm thấy hơi nhàm chán.
Trước đây tôi và Tôn Tử luôn nói cho nhau biết mọi chuyện, cũng không biết từ bao giờ, cậu ấy cũng giữ bí mật với tôi rồi.
"Cạch cạch cạch."
Viên đá bị tôi đá vào trong bụi cỏ, tôi buồn chán ngẩng đầu lên thì thấy một người con gái mặc quần áo màu đỏ chạy vụt qua trước mặt tôi.
Tôi chưa nhìn rõ mặt của cô ta nhưng rất chắc chắn cô ta mặc quần áo màu đỏ, giống như tân nương thời xưa trong ti vi.
"Tôn, Tôn, Tôn Tử, lúc nãy cậu có thấy gì không?" Tôi lắp bắp hỏi Tôn Tử.
Tôn Tử quay đầu lại nhìn tôi: "Thấy cái gì?" "Có, có, có người chạy từ bên kia sang." Tôi chỉ vào mặt cỏ trước sân thể dục, nói với Tôn Tử.
Tôn Tử nhìn xung quanh: "Muộn thế này rồi, làm gì còn ai đến đó nữa, tôi nghĩ chắc là cậu chưa nghỉ ngơi đủ nên sinh ra ảo giác thôi."
Tôn Tử vừa nói vừa kéo tôi quay về.
"Ừ ừ ừ, ợ, ừ ừ ừ!"
Trong bụi cỏ xa xa còn truyền đến tiếng hát, hay là có người thật nhỉ? Cho dù tôi nhìn nhầm đi, nhưng chẳng lẽ tai cũng có vấn đề à?
Tôi gạt tay Tôn Tử ra rồi bước nhanh qua đó, nhưng cho dù là trên mặt cỏ hay bên cạnh giá bóng rổ ở sân thể dục cũng trống hoang trống hoác, không có bóng người nào hết.
Tôn Tử đi theo sau tôi, giọng nói run rẩy: "Minh, Minh, Minh Dương, mau đi thôi, tối rồi nên thấy rén quá."
"Rén? Tôi nhớ cậu không hề sợ mấy thứ ma quỷ này mà? Sao thế, làm chuyện gì khuất tất hả? Bắt đầu sợ quỷ tìm đến chăng?" Tôi cố ý chen ngang lời Tôn Tử.
Khoé miệng Tôn Tử nhếch lên, cười gượng gạo: "Nói vớ vẩn, tôi, tôi có thể làm được chuyện gì khuất tất chứ? Tôi chỉ cảm thấy tối muộn rồi, chỗ này lại vừa mới có án mạng, không nên đi loanh quanh ở đây."
Tôn Tử nói xong, không chờ tôi đồng ý đã kéo tôi về ký túc xá, về đến nơi, Tôn Tử nói mình mệt rồi ngả đầu xuống ngủ, nhưng tôi lại không ngủ được.
Còn bóng người màu đỏ thì sao? Cả người mặc hỉ phục, sao tôi lại có cảm giác như mình đã từng gặp rồi nhỉ? Lẽ nào đúng như Tôn Tử nói, thần kinh tôi suy nhược đến mức xuất hiện ảo giác rồi à?
Tôi thở dài một hơi, nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên có một bàn tay lạnh như băng đặt lên má tôi, tôi mở mắt ra thì thấy Ngô Dũng, cậu ta đang cười hì hì với tôi, sau đó đi về phía cửa sổ.
Đứng bên cạnh giường, cậu ta vẫn không quên vẫy tay với tôi.
"Ngô Dũng? Ngô Dũng, đừng nhảy." Tôi hét ầm lên, có một bàn tay đang cố gắng vỗ vào má tôi, người đó đang gọi tên tôi.
"Minh Dương, Minh Dương, tỉnh lại đi." Giọng nói này là...
Tôi mơ hồ mở mắt ra, phát hiện người trước mặt là Tôn Tử, còn trời thì đã sáng rồi.
Sao thế này? Tôi vừa mới nhắm mắt lại mà trời đã sáng rồi, thời gian trôi cũng nhanh quá nhỉ?
"Cậu lại mơ thấy ác mộng à? Không được, để tôi đưa cậu về bệnh viện thôi." Sắc mặt của Tôn Tử lộ rõ vẻ lo lắng.
"Không cần đâu, hôm nay tôi lên lớp với cậu, lâu rồi không đi học, tôi sợ ngay cả bút chì mình cũng không biết cầm nữa." Tôi cười hì hì với Tôn Tử.
Đừng thấy tôi cà lơ phất phơ chứ tôi có thành tích đứng đầu phần nghệ thuật đó, lúc thi vào ngành này, chúng tôi học chuyên ngành tranh sơn dầu, nhưng từ sau khi khai giảng, tôi vẫn chưa được học tử tế.
Tôn Tử không suy chuyển được ý của tôi, thấy tâm trạng tôi tốt hơn thì đồng ý, nhưng vẫn bảo tôi uống thuốc rồi hãy đi.
Thuốc, thuốc, thuốc, Tôn Tử cứ lải nhải y như bác sĩ điều trị chính của tôi vậy, nhưng từ tận đáy lòng thì tôi cũng thích loại thuốc này, cảm giác cứ như một đứa trẻ thích ăn kẹo ngọt vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT