“Được”. Tôi nói xong thở dài nghĩ mình quả thực ăn no dửng mỡ không có việc gì làm mới đi leo núi. Bệnh viện này vô vị quá, tôi mới hỏi y tá liệu bây giờ làm thủ tục xuất viện có được không.
Cô y tá có vẻ khó xử nhìn tôi, nói vấn đề này cần hỏi bác sĩ, tôi lập tức cười lấy lòng nhờ y tá đi hỏi bác sĩ phụ trách hộ, kết quả đối phương hồi đáp không được.
Hả? Không được? Không cho tôi đi thì tôi không được đi à? Đôi chân này là mọc trên người tôi. Đợi y tá đi ra ngoài tôi cũng vội vàng ngồi dậy, không kịp cả thay quần áo bệnh nhân đã trốn ra viện, nhanh nhảu gọi taxi về nhà.
Xe vừa dừng trước cổng tiểu khu tôi đã thấy người bên đội phá dỡ đang ở dưới lầu khoa tay múa chân chỉ trỏ. Tôi quên mất nơi này sắp bị phá dỡ.
Ai da, giờ đến một chốn dung thân cũng không còn nữa.
“Tới rồi anh à, tổng cộng 36 tệ.” Tài xế nói với tôi.
Tôi hơi sững lại một chút, theo thói quen sờ vào túi áo, quả nhiên phát hiện bản thân không mang theo tiền, vừa rồi rời đi nhanh quá đến thứ quan trọng như vậy cũng quên luôn.
Vẫn may trên tay tôi còn có điện thoại, tôi ngại ngùng cười với tài xế: “Tôi giờ muốn đổi địa chỉ tới đại học Nam Dữ, phiền anh đưa tôi tới đó.”
Nói xong tôi lập tức gửi tin nhắn cho Tôn Tử kêu cậu ấy lập tức ra công trường đón tôi.
Vừa tới cổng trường, tôi vẫy tay từ xa với Tôn Tử, cậu ấy bất lực lắc đầu giúp tôi thanh toán tiền, lúc này tôi mới thả lỏng được.
“Minh Dương, cậu vẫn chưa khỏe sao lại ra viện rồi? Bác sĩ vừa nãy có gọi điện cho tôi, cậu định dọa c.h.ế.t bọn tôi phải không?” Tôn Tử mặt không chút vui vẻ. Tôi nhún vai không quan tâm: “Cậu nhìn tôi xem, bây giờ không phải rất khỏe sao? Đám y bác sĩ đó nói tình hình nghiêm trọng để dọa người ta thôi, không sao đâu.”
Tôi quàng tay lên vai Tôn Tử đi vào trong trường. Hiện giờ nơi ở của tôi đã bị phá dỡ, tôi chỉ đành tới ký túc xá trường tá túc.
Tôn Tử đưa tôi tới phòng ký túc của cậu ta. Cái phòng này thêm tôi nữa là sáu người tất cả, cũng vẫn tính là rộng rãi, chỉ là phòng của bọn con trai lúc nào cũng có đặc điểm mở cửa phòng ra là sẽ ngửi thấy mùi tất thối khá nặng.
Tôi suýt ngất, Tôn Tử phải đỡ lấy tay tôi, khuyên tôi: “Minh Dương cậu vẫn nên quay về bệnh viện thì hơn, ký túc xá không thoải mái tự do như cậu nghĩ đâu.”
“Ai da, một mình tôi buồn c.h.ế.t đi được, ngày mai tôi xin phép tới ở ký túc xá, hôm nay cậu giúp tôi chuẩn bị chăn màn các thứ được chứ?” Tôi nhìn Tôn Tử cười ngốc.
Thấy cậu ta không nhúc nhích tôi trực tiếp nằm nên giường cậu ta, Tôn Tử chỉ đành bất lực đồng ý.
Tôi ngáp một cái bảo Tôn Tử cứ lên lớp học, tôi tự nằm ở đây nghỉ, bắt đầu tự do tự tại nằm nghịch điện thoại.
“Cạch” một tiếng, một người với gương mặt ảm đạm đi vào phòng. Tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện là bạn cùng lớp chúng tôi tên Ngô Dũng. Dáng vóc anh ta thấp bé và không nổi bật trong lớp. Nhìn thấy tôi trong ký túc xá, anh ta lập tức cúi đầu ngồi vào giường mình mà không nói lời nào. Những điều này khiến tôi đang định mở miệng chào hỏi bỗng nhiên thấy gượng gạo
“Ngô Dũng à sau này tôi cũng sẽ ở ký túc xá, chúng ta sẽ trở thành bạn cùng phòng.” Tôi cười hi hi nhìn anh ta.
Ngô Dũng lại giống như không nghe thấy gì vẫn cúi đầu nắm chặt điện thoại trong tay.
Trời, khinh người quá ta, anh ta không muốn nói chuyện với tôi tôi cũng không thèm nói với anh ta, tôi quay người ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT