Thời gian tựa như ngưng đọng lại, chúng tôi ở trong phòng khách cũng không dám thở mạnh, giờ tý cũng từ từ đến gần.

"Vù vù vù."

Một trận gió lớn ào vào phòng khách, thổi hết bùa chú trong phòng khách lên, tôi vươn tay ra muốn đóng cửa lại thì phát hiện ra không kịp nữa rồi.

Khi nãy gió lớn thét gào, đám Đại Ngốc đã khiêng kiệu hoa màu đỏ vào phòng khách, những dây tơ hồng và bùa chú không còn tác dụng gì với họ nữa.

Tiếng kèn Sona lại vang lên, Đại Ngốc nhìn tôi nói một cách lập lờ: "Tôn thiếu gia, còn không mau đá cửa kiệu cõng tân nương xuống?"

Đá cửa kiệu? Tôi ngơ ngác đứng trước cửa kiệu, quay đầu lại nhìn đạo trưởng, đạo trưởng đứng cách tôi chưa đến một thước, tôi tin Ôn Bội Như vừa xuất hiện thì đạo trưởng nhất định sẽ chế ngự cô ta ngay.

Tôi nhấc chân lên đá một cái vào cửa kiệu, Huệ Bình nhanh nhẹn vén rèm kiệu, bên trong đúng là có một người phụ nữ đang ngồi đó, cô ta mặc áo hỉ thêu tơ vàng, trên đầu có che bằng khăn voan đỏ, trên chân đi một đôi giày thêu màu đỏ có hình uyên ương nghịch nước.

Đây là một đôi chân bó, trước kia được gọi là gót sen ba tấc.

"Tôn thiếu gia?" Huệ Bình nhỏ giọng gọi.

Tôi hồi phục tinh thần, bước lên hai bước rồi ngồi xổm xuống, người phụ nữ trong kiệu bèn nhoài người lên lưng tôi, tôi hít một hơi lấy sức đứng dậy nhưng lại phát hiện ra người phụ nữ trên lưng mình không nặng lắm.

Cứ tựa như không hề tồn tại, tay cô ta giống như khối đá ôm vào cổ tôi.

Tôi liên tục nháy mắt với đạo trưởng nhưng đạo trưởng chỉ lẳng lặng nhìn, hoàn toàn không có ý sẽ hành động, tôi thoáng ngơ luôn, bây giờ không ra tay thì còn đợi đến lúc nào nữa? Lẽ nào để một mình tôi đối phó với cô ta sao? Nhưng tôi hoàn toàn không phải đối thủ của Ôn Bội Như.

"Tân lang tân nương bái thiên địa!" Dì Liên cao giọng nói, tôi bèn thả Ôn Bội Như ở trên lưng xuống thì Huệ Bình đỡ lấy cô ta, để cô ta đứng cạnh bên tôi.

Chúng tôi đối mặt với bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Minh, còn có thứ gì đó hình vuông được phủ vải đỏ.

Đại Ngốc đưa tay ra kéo tấm vải đỏ xuống, tôi mới phát hiện ra đó là một bức tranh, là một bức tranh sơn dầu cực kỳ sinh động.

Trong tranh có một người đàn ông và một người phụ nữ, người ngồi bên trái người ngồi bên phải, người phụ nữ nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy tình ý, nhưng ánh mắt người đàn ông lại nhìn về phía khác như kiểu bằng mặt không bằng lòng.

Mà người đàn ông đó lại chính là tôi, còn người phụ nữ chính là Ôn Bội Như lúc trước tôi từng thấy.

"Nhất bái thiên địa!" Dì Liên hô. Tôi xoay người một cách cứng nhắc, thấy Tôn Tử, Vương Thành và Phỉ Phỉ đang rất kinh ngạc, môi Phỉ Phỉ còn run rẩy, cô ta nói: "Q.uỷ, đúng, đúng là có q.uỷ."

"Hỗn láo, Ôn chủ tử của chúng ta không phải q.u.ỷ mà là tiên."

Huệ Bình lườm Phỉ Phỉ rồi quát, Phỉ Phỉ bị doạ nên rút đầu trốn phía sau Vương Thành, đồng tử của Tôn Tử trợn lên rất to, hình như đã bị dọa đến ngơ người rồi.

Tôi cứng nhắc bái thiên địa với Ôn Bội Như, trong lòng mong chờ đạo trưởng sẽ ra tay ngay vào giây tiếp theo, nhưng đạo trưởng lại không hề hành động, ánh mắt liên tục nhìn ra ngoài sân.

Tôi nóng lòng như lửa đốt, sau đó lại nghe thấy dì Liên nói một câu: "Lễ thành, đưa vào động phòng."

Nghe thấy câu này, lòng tôi lập tức run lên, gửi tín hiệu cầu cứu với đạo trưởng nhưng ông ấy lại khẽ gật đầu với tôi.

Ý gì vậy hả? Lẽ nào ý bảo tôi và nữ qu.ỷ này? Trời má, không phải chứ, nếu tôi vào phòng với cô ta, chắc chắn cô ta sẽ c.h.é.m tôi thành nghìn mảnh mất.

Thấy tôi đứng nguyên tại chỗ không động đậy, Đại Ngốc bèn đẩy tôi một cái thật mạnh, cả người tôi lảo đảo rồi bước lên hai bước.

Huệ Bình dìu Ôn Bội Như đi phía trước, tôi bị Đạo Ngốc lôi kéo đến sân sau, chỗ đó không phải là nơi của lão thái bà ở à? Bây giờ sao lại?

Trên cửa cũng dán câu đối vui mừng, tôi bị Đại Ngốc đẩy vào trong căn phòng đáng sợ này.

Mỗi lần tới đây tôi luôn cảm thấy tim của mình bị bóp chặt lại, hôm nay lại thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác bản thân sắp hít thở không nổi nữa.

Huệ Bình dìu Ôn Bội Như ngồi xuống giường, rót cho chúng tôi hai chén rượu rồi vừa cười vừa rời đi.

Tôi thấy Huệ Bình muốn đóng cửa thì lập tức xông qua, cố gắng nắm lấy khung cửa: "Huệ Bình, các cô đừng làm hại đám Vương Thành, họ vô tội."

"Cậu cứ lo cho cái thân mình đi thì hơn!" Huệ Bình cười khẩy rồi đóng sầm cửa lại.

Phía sau tôi toả ra một cơn khí lạnh đáng sợ, tôi không dám quay đầu lại, sợ rằng vừa quay đầu thì thấy Ôn Bội Như ở ngay sau mình.

"Chàng không định vén khăn trùm đầu lên cho ta sao?" Giọng nói đó vang vọng xa thẳm, có lẽ cô ta vẫn ngồi trên giường thôi, tôi cố gắng kéo cửa nhưng nó không tách ra được.

"Chàng đừng chống cự vô ích, hôm nay là ngày vui của chúng ta, nào, ta đợi chàng rất lâu, rất lâu rồi." Giọng nói của Ôn Bội Như rất mềm mại, nhưng tôi nghe xong thì vẫn thấy tóc gáy trên người đều dựng hết lên như trước.

Bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể làm theo những gì Ôn Bội Như nói.

Mỗi bước đi tôi lại nhìn dáo dác xung quanh, thầm nghĩ xem có cái gì dùng để tự vệ được không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play