Ánh mắt đạo trưởng tràn ngập sự lo lắng, đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh trở lại. Đạo trưởng nói Tôn Tử đưa tôi về phòng nghỉ ngơi. Tôn Tử gật đầu không nói một lời đưa tôi về phòng.
Về tới phòng, não tôi dường như tê liệt, miệng không ngừng lảm nhảm nói với Tôn Tử: “Là lão thái bà, trước giờ đều do họ giả ma giả quỷ, là bọn họ đã hại Kiến Nam.”
Tôi cảm thấy dịch thể ấm ấm chảy xuống mặt mình, có lẽ là nước mắt.
Tôn Tử bị những hành động quá khích của tôi dọa sợ, ấn chặt tôi xuống giường sợ tôi lại làm gì đó cực đoan.
“Tôn Tử, giờ chúng ta đi bắt bà ta, chúng ta đi thôi.” Tôi thúc giục Tôn Tử.
Trong lúc cậu ta lưỡng lự. Tôi nhân cơ hội đẩy tay cậu ta ra muốn xông ra ngoài.
Đạo trưởng từ ngoài cửa đi vào, giơ nắm đ.ấ.m lên đánh vào phía bụng dưới của tôi. Đừng tưởng là nắm đ.ấ.m của trẻ con thì không có lực, một quyền này suýt làm tôi nôn hết dịch dạ dày ra ngoài. Tôi cuộn người lại, bụng đau như có lửa đốt.
Đạo trưởng khẽ nhíu mày, phất vạt áo bào thấp giọng nói: "Trước đó bần đạo đã nhìn lầm anh rồi, không ngờ anh lại mất khống chế tới vậy.”
“Khống chế sao? Kiến Nam c.h.ế.t rồi, cậu ta c.h.ế.t rồi!” Tôi đau khổ tới không thở nổi, tất cả mọi chuyện đều do tôi, nếu không phải vì tôi tại sao cậu ấy phải bỏ mạng tại nơi này?
“Anh cũng nói anh ta đã c.h.ế.t rồi, thực sự đã c.h.ế.t rồi, anh có kích động đi chăng nữa cũng không cứu vãn được.” Đạo trưởng nói xong liền nắm lấy cánh tay tôi đẩy tôi lên ghế ngồi.
Tôi làm gì có tâm trạng mà ngồi?
Đạo sĩ chậm rãi ngồi xuống, trong mắt không có một tia bất ổn giống như vừa rồi cái gì cũng không nhìn thấy, nhàn nhã rót cho mình một ly nước, nhàn nhã uống cạn.
“Bịch bịch bịch.”
Hành lang truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn. Phỉ Phỉ và Vương Thành cùng chạy tới. Vương Thành nhìn tôi như thể nhìn một người điên.
Phỉ Phỉ tiến lên trước nắm lấy tay tôi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Minh Dương, em biết cái c.h.ế.t của Kiến Nam khiến anh rất buồn, mọi người cũng như vậy, nhưng anh không được xúc động, nếu như vừa rồi anh nổ s.ú.n.g g.i.ế.t c.h.ế.t dì Liên liệu anh có nghĩ tới hậu quả?” Hậu quả?
Tôi chưa từng nghĩ qua. Lúc đó chỉ muốn thay Kiến Nam báo thù, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện.
“Hu hu hu.” Phỉ Phỉ đột nhiên lao vào vòng tay tôi và bắt đầu khóc nức nở, nói rằng nếu tôi g.i.ế.t người và phải vào tù, cô ấy biết phải làm sao.
Tôi đứng tê liệt tại chỗ, không còn tâm trạng nghĩ tới những chuyện này.
Tôn Tử đứng cạnh giường ánh mắt vô hồn, móc từ trong túi áo ra bao thuốc châm lửa trầm mặc hút.
Vương Thành nheo mắt nhìn tôi nói: “Minh Dương, bác sĩ Phạm nói người dưới hầm đó đã c.h.ế.t rồi, đây lại là một án mạng.”
Giọng nói của Vương Thành nghe rất nặng nề. Hiện giờ Kim Tiểu Hổ đã c.h.ế.t, tất cả những án này đều đặt lên vai Vương Thành. Nghĩ về kết cục thảm khốc của những cảnh sát trước kia, Vương Thành khó tránh khỏi cảm thấy kinh hoàng.
Thấy tâm trạng đầy kích động của tôi hôm nay, anh ta liền quay qua Tôn Tử, hy vọng cậu ta có thể thay tôi giúp đỡ anh ta tiếp tục công việc.
Tôn Tử nãy giờ vẫn cúi đầu không hề phát hiện Vương Thành đang nhìn mình. Đạo trưởng đứng dậy nói với Vương Thành: “Với tình hình hiện tại thì tuyệt đối không được hành động hấp tấp. Người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, giờ chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây.”
“Thoát ra khỏi đây?” Vương Thành vừa nghe xong thì mặt mũi biến sắc, câu nói này là ý gì? Lẽ nào chúng ta đang bị vây hãm ở đây?
“Căn nhà này không sạch sẽ, những thứ phải đến sắp đến rồi.” Đạo trưởng nói những lời này Vương Thành nghe không hiểu chút nào, nhưng trong thâm tâm tôi rất rõ, kỳ hạn c.h.ế.t của tôi sắp tới rồi.
Qua hai ngày nữa là thời điểm c.h.ế.t của tôi. Đạo trưởng xuất hiện vào thời điểm này chắc là có liên quan tới chuyện này.
“Vậy, vậy chúng ta mau đi thôi.” Vương Thành run run nhìn chúng tôi, tay nắm chặt súng, ánh mắt đảo xung quanh liên tục như thể sợ bị tấn công bất kỳ lúc nào.
Đạo trưởng lãnh đạm quét qua Vương Thành nói: “Muộn rồi!”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng khiến người khác nghe nổi da gà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT