Kim Tiểu Hổ là một con hổ giấy, nếu lúc nãy là anh ta xuống dưới với tôi thì e rằng anh ta đã bị dọa đến mức ngất luôn.

Chân của Vương Thành run lập cập, hé miệng ra nhưng lắp bắp không nói thành lời.

Trên khuôn mặt đang tức giận của Kim Tiểu Hổ bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh, chỉ vào quần Vương Thành rồi cố ý hỏi: "Vương Thành, anh làm sao thế này?"

Vương Thành xấu hổ ngượng ngùng cúi đầu, dù gì anh ta cũng là một người đàn ông, bị dọa đến mức tè ra quần thì cũng không muốn người khác biết.

"Tôi nghĩ là đưa họ đến phòng khám thì hơn, đừng chậm trễ nữa." Tôi lập tức cắt ngang lời của Kim Tiểu Hổ.

Kim Tiểu Hổ vừa mới đưa tay ra định đỡ Phỉ Phỉ yếu ớt vừa mới tỉnh lại.

Tôn Tử không nói câu nào bèn xông qua, vươn tay ôm chặt lấy eo Phỉ Phỉ.

Cả người Phỉ Phỉ cứng đờ, con ngươi trong suốt cứ liếc nhìn về phía tôi, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào hơi chu ra, nói với tôi: "Minh Dương, anh đến ôm em được không?"

Tôi ngơ ra, không ngờ Phỉ Phỉ lại dám nói ra câu đó trước mặt Tôn Tử, cô ta coi Tôn Tử là cái gì hả?

Tôn Tử đờ đẫn đứng đó, tôi tưởng cậu ấy sẽ tức giận quát vào mặt Phỉ Phỉ, nhưng không ngờ cậu ấy lại lùi về sau vài bước, sau đó đỡ lấy Vương Thành trong tay tôi.

"Minh Dương, cậu ra đỡ Phỉ Phỉ đi, bây giờ cô ấy rất yếu." Tôn Tử cúi thấp đầu xuống, tôi không thấy rõ sắc mặt của cậu ấy.

Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm đến những chuyện này, tôi đành phải bước lên trước dìu Phỉ Phỉ, cô ta bè nói nhỏ bên tai tôi: "Minh Dương, em không đi được, bế em đi."

Tôi quay đầu lại nhìn Tôn Tử, cậu ấy đang đỡ Vương Thành bước nhanh qua trước mặt chúng tôi, coi như là ngầm đồng ý rồi.

Phỉ Phỉ ôm chặt lấy cổ tôi, còn tôi thì bế cô ta lên.

Trước đây khi còn ở bên Phỉ Phỉ, cô ấy thường làm nũng với tôi, đôi lúc cũng bảo tôi bế cô ấy trước mặt rất nhiều người, nhưng bây giờ thời gian đổi thay, cảnh còn người mất.

Ra khỏi nhà của Lưu Mị Nhi, tôi chợt nhớ đến Đại Ngốc vẫn còn ở góc tường nên bảo Kim Tiểu Hổ qua đó xem sao.

Kim Tiểu Hổ vung chiếc s.ú.n.g trong tay một cách khó chịu: "Còn cần anh nói à? Làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi, tôi biết mình phải làm gì."

Kim Tiểu Hổ đi về phía góc tường, chưa đến vài giây đã đi ra, nhíu mày nói rằng không thấy Đại Ngốc đâu.

Nếu nói lúc đầu tôi chỉ nghi ngờ Đại Ngốc thì bây giờ tôi dám khẳng định 100% Đại Ngốc và Lưu Mị Nhi cùng một giuộc.

Lưu Mị Nhi chạy rồi còn đưa Đại Ngốc theo, điều này đã chứng minh tất cả rồi.

Phòng khám…. Phòng khám duy nhất trong thôn nằm ở đầu thôn, lúc trước tôi đã đến đó vài lần, nhưng hình như chưa thấy nó mở cửa bao giờ.

Lúc đó tôi còn nghĩ chắc chắn là do người trong thôn ít bị bệnh nên mới như vậy, bây giờ là tối muộn, trời đã đen như mực rồi.

Trong thôn không có đèn, chỉ có thể nương theo đèn ở đầu xe để xem xét tình hình phía trước.

Phòng khám này vẫn tối như mực, tôi nhanh chóng xuống xe đi gõ cửa, nhưng gõ hồi lâu rồi mà không có ai trả lời.

"Nơi quái quỷ gì thế này?" Kim Tiểu Hổ hơi khó chịu bước lại đây, giơ chân lên hung hăng đạp vào cửa, sau vài tiếng "bang bang bang" thì cánh cửa gỗ cũng bị đá gãy luôn.

Tôi đang định ngăn cản Kim Tiểu Hổ thì nghe thấy tiếng có người xuống lầu.

Xem ra đôi lúc Kim Tiểu Hổ kích động cũng có ích thật, tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay sau đó là tiếng "cọt kẹt" mở cửa.

Một người đàn ông trung niên ló đầu ra từ khe hở, tôi nhìn thật kỹ, người này không phải là bác sĩ Phạm lúc trước khám bệnh cho tôi hay sao?

"Bác sĩ Phạm?" Tôi mở miệng gọi, bác sĩ Phạm cũng lập tức nhận ra tôi nên gật đầu liên tục, nhưng lại không có ý mở cửa cho chúng tôi vào trong.

Cho dù tôi đã nói rõ với bác sĩ Phạm mục đích chúng tôi đến đây, nhưng bác sĩ Phạm vẫn từ chối vì hôm nay đã tối muộn, phòng khám của ông ấy không làm việc.

"Thôi ngay, còn dài dòng nữa là tôi b.ắ.n một nhát cho ông ch.ết luôn đấy, tin không?" Kim Tiểu Hổ đặt s.ú.n.g lên trán của bác sĩ Phạm.

Bác sĩ Phạm sợ mất mật, lập tức nhìn tôi cầu cứu.

"Bác sĩ Phạm, người này là cảnh sát từ thị trấn xuống đây, anh ta sẽ không làm hại ông đâu, nhưng vẫn mong ông hợp tác cho." Tôi có thể nhìn ra bác sĩ Phạm ăn mềm chứ không ăn cứng.

Có Kim Tiểu Hổ ở đây, ông ấy chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Quả nhiên, bác sĩ Phạm do dự một lát bèn gật đầu, mời chúng tôi vào trong.

Chúng tôi vừa vào phòng khám thì ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng đậm, Kim Tiểu Hổ nhíu mày như hơi buồn nôn, còn tôi bảo bác sĩ Phạm xem vết thương cho Vương Thành và bắt mạch kiểm tra sức khoẻ cho Phỉ Phỉ.

Bác sĩ Phạm nói rằng sau khi Phỉ Phỉ sinh non thì thể hư, còn Vương Thành chỉ sợ hãi mà thôi, nghỉ ngơi một lúc là không sao.

Sinh non?

Phỉ Phỉ thấy bác sĩ lẩm bẩm thì bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, nhưng dường như làm thế nào cô ta cũng không nhớ ra được.

"Bác sĩ, ông nói gì cơ?" Phỉ Phỉ nhìn về phía bác sĩ.

Không đợi bác sĩ mở lời, Tôn Tử đã nói với Phỉ Phỉ: "Em quên rồi à, mấy ngày trước em đã sinh non, bây giờ cơ thể rất yếu, nghe lời anh, ngày mai lên thị trấn với anh rồi chúng ta về thành phố."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play