[Ngoại truyện 1]
1
Hình như ta mơ về kiếp trước, sau khi ta c..hết.
Kiếp trước, ta không đợi được Tề Duật cứu mình.
Sau khi mổ xong m.á.u trong tim cho Ôn Cảnh Tu, ta đã bị thích khách đ.â.m một nhát kiếm c..hết trước cửa Phật tháp của hắn.
Đến c..hết, mặt ta vẫn còn nhìn về phía bên trong Phật tháp, hai tay còn chống lên cánh cửa lạnh như băng, để lại một đạo vết m..áu, cầu xin hắn từ bi, đi ra cứu ta.
Nhưng chờ đến khi t.h.i t.h.ể lạnh ngắt, bên ngoài vẫn còn yên tĩnh.
Lúc nắng sáng chiếu vào thân thể đầy vết thương của ta, nhưng không một chút ấm áp, hắn mới đẩy cửa Phật tháp ra.
Nghênh đón hắn là t.h.i t.h.ể khó coi của ta.
Không khác tưởng tượng của ta, hắn chỉ lẳng lặng nhìn thoáng qua, niệm Phật một tiếng siêu độ cho ta.
Người trong phủ nhìn t.h.i t.h.ể dính đầy đất, hỏi hắn xử lý như thế nào.
Hắn gảy chuỗi phật châu trong lòng bàn tay: “Hỏa thêu.”
Hạ nhân trong phủ kéo t.h.i t.h.ể của ta đi, lại bị hắn gọi lại.
Hình như đến lúc này hắn mới nhớ ra hắn đã cưới ta làm thê thất.
“Để lại, lập linh đường.”
Nhìn cảnh này, ta cảm thấy buồn cười.
Lúc còn sống, hắn không nhìn ta một cái, c..hết rồi, lại thực hiện nghi thức tanh lễ dạn cho chính thê, lập linh đường hạ táng, có ý nghĩa gì sao?
Cơ thể ta nhanh chóng được lau sạch sẽ.
Bọn họ lục lọi đồ đạc ta để lại, cũng không tìm được bộ y phục nào thích hợp để hạ táng.
Thế là cắt miếng vải trắng đơn giản, cho ta mặc vào.
Thanh Toả khóc thật nhiều, khóc đến sắp mù cả mắt.
Còn hắn một giọt nước mắt cũng không chảy.
Thanh Toả canh giữ bên quan tài ta, ngày đêm đốt giấy cho ta, miệng lẩm bẩm: "Nô tỳ đốt nhiều tiền cho chủ tử, chủ tử có tiền thì ở dưới tự mình mua một gian viện, không cần bị ép phải xuất giá nữa..."
Đúng vậy, nếu ta không bị ép gả cho Ôn Cảnh Tu, sẽ không c..hết thảm như vậy.
Lần đầu tiên Ôn Cảnh Tu đến thăm ta, còn mang đến cho ta một bó hoa cúc trắng vừa nở.
Còn chưa kịp đặt ở bên tay ta, đã bị Thanh Toả đoạt lấy ném ra ngoài.
Nàng đỏ mắt, trừng Ôn Cảnh Tu: "Quốc sư đại nhân, ngài căn bản không hiểu tiểu thư nhà ta. Chỉ cần ngài có một chút tâm tư đặt ở trên người tiểu thư, ngài sẽ biết tiểu thư không thích hoa cúc, nàng chán ghét hoa cúc có hương vị kham khổ."
Tay Ôn Cảnh Tu gảy Phật châu, ngừng một chút, nhưng không có ý trách cứ.
Ta cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Hắn nhìn vào t.h.i t.h.ể của ta.
Hắn nhớ rõ Thanh Tỏa nói cho hắn biết, nguyên nhân cái c..hết của ta là bị thích khách đ.â.m thủng cổ họng, trên cổ họng có lỗ hổng đỏ tươi, nhìn cực kỳ dọa người.
Nhưng tim ta cũng có một vết sẹo, vì đến lúc c..hết, ta vẫn chưa có cơ hội chữa lành.
Vải trắng trên người rất mỏng, Ôn Cảnh Tu mới chú ý thấy. Hắn hỏi Thanh Tỏa: "Sao lại có vết thương?”
Thanh Toả cười lạnh: "Đại nhân cần gì phải giả bộ hồ đồ? Tiểu thư vì bồi thường cho ngài, chữa khỏi bệnh gân mạch đảo ngược thổ huyết của đại nhân, tự mình dùng d.a.o mổ tim, lấy máu, làm thuốc cho đại nhân. Đại nhân không uống sao?"
Hắn lập tức nắm chặt phật châu.
Hắn không phải không uống, mà là khoong muốn uống.
Đời trước thuốc của ta cũng không thể đưa vào Phật tháp, liền bị nô tài chó cậy dựa vào nhân thế trong phủ Quốc sư đổ sạch sẽ.
Hắn cúi đầu, có lẽ nhớ lại chén thuốc đập trên mặt đất trước bậc thang Phật tháp, dù đã vỡ nhưng vẫn được ta nắm chặt trong tay.
Thuốc đổ đầy đất hòa cùng vết m.á.u của ta, hắn không để ý, đã lệnh cho hạ nhân quét dọn sạch sẽ.
“Ta... " Hắn muốn giải thích cho mình, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Ôn Cảnh Tu rốt cục cũng nhớ tới, hắn thật sự đối với ta không tốt, rất không tốt.
Đêm đại hôn, bắt ta quỳ gối trong tuyết, cũng không đi ra bái đường, khiến ta nhận sự sỉ nhục.
Hoàng hậu nương nương vào phủ, hắn cũng không cho ta mặt mũi, trách cứ ngay trước mặt.
Hạ nhân cười nhạo gây khó dễ, hắn không phải không nghe thấy, chỉ là cảm thấy ta đáng bị trừng phạt mà thôi.
Nhưng ta còn n..gốc đến mức, mổ tim cho hắn, quan tâm đến bệnh của hắn, chỉ vì muốn bù đắp cho hắn, không còn nợ nhau nữa.
Hắn nghe được tiếng ta khóc, tiếng ta cầu xin, liên tục gõ cửa Phật tháp của hắn nhưng hắn vẫn là lạnh lùng cứng rắn, thấy c..hết không cứu!
Ta c..hết rồi, vết bẩn trên người hắn được rửa sạch, hắn hẳn là vui vẻ mới đúng.
Vì sao mặt lại trắng bệch, trong ánh mắt lại tan vỡ như vậy?
Thanh Toả không muốn nghe hắn dông dài: "Quốc sư tham thiền lễ Phật quan trọng hơn, đừng để mùi m.á.u ở linh đường làm bẩn đàn hương cao nhã trên người Phật tử đại nhân.”
Ôn Cảnh Tu đứng một lúc, ánh mắt không tập trung nhìn mặt ta.
Ta có rất nhiều vết thương trên mặt, là vì tránh né thích khách, ngã xuống bậc thang tháp và bị đâm.
Hắn đứng không vững, nắm chặt phật châu rời khỏi linh đường của ta.
Một đêm trước khi đưa tang, Thanh Toả tự sát bên cạnh quan tài của ta.
Nàng thay ta nói: "Kiếp sau cho dù làm trâu làm ngựa, cũng không cần có quan hệ với phủ Quốc sư, chủ tử nhà ta rõ ràng bị ngài làm bẩn, các người lấy đâu ra tư cách ghét bỏ nàng bẩn?"
"Ôn Cảnh Tu, cuối cùng ngài sẽ vì chuyện này mà sám hối cả đời!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT