Khuôn mặt tái nhợt của hắn đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi rõ, lưng cũng cong lại, như con tôm yếu ớt.
Ta vội bước tới, trách: "Biết mình là kẻ ốm yếu, trời lạnh thế này còn ra ngoài..."
Ta đưa tay nắm cương ngựa: "Đi thôi, về trước."
Tống Tráng tiến tới giữ cổ tay ta: "Nàng không chơi nữa à? Ngoài thỏ, rừng còn có gà rừng, chúng ta có thể bắt một con làm quạt lông cho nàng..."
"Ta đói rồi, về ăn cơm trước đã."
Tống Tráng nhướng mày: "Được thôi, ta cùng nàng về, kể ta nghe chuyện thú vị ở quê nàng nhé."
Hiếm khi có công tử quan tâm chuyện này, ta đang định nói, Đơn Cẩn đã cúi người nhấc ta lên ngựa.
"Khụ khụ khụ..."
Hắn khó khăn lắm mới ngừng ho, thở dốc: "Ngồi phía trước, chắn gió cho ta!"
...
Đây là hành xử của con người sao?
Dù ta khỏe mạnh, ta vẫn là một cô nương mà.
Nhưng Đơn Cẩn không cho ta phản đối, đã thúc ngựa phi.
Lúc gấp gáp, ta vội vươn tay kéo hai con thỏ từ tay Tống Tráng.
Bùn từ vó ngựa b.ắ.n vào mặt Tống Tráng, hình như hắn tức giận chửi mắng, nhưng gió lớn quá, không nghe rõ.
Đơn Cẩn mở áo lông cáo bọc ta vào, còn đội mũ của hắn lên đầu ta, nên thực ra ta không lạnh, chỉ là khi đến trại, hắn ho càng dữ dội.
Đơn Đại chăm sóc hắn uống thuốc và nghỉ ngơi, ta cũng không còn tâm trạng đào hang thỏ, ra ngoài tìm người xử lý thỏ, ướp gia vị rồi nướng.
Nướng hơn nửa giờ, hương thơm tỏa khắp nơi, ta nuốt nước bọt.
Lúc này, Đơn Cẩn bước ra, sắc mặt vẫn không tốt.
Ta chỉ vào con thỏ nướng mỡ đang chảy xèo xèo: "Ngài đói không? Sắp xong rồi! Ta luôn lật chúng, chắc chắn sẽ rất thơm."
Hắn đáp lại nhạt nhẽo: "Thái tử mời ta dùng bữa tối, cô tự ăn nhiều vào."
"Ồ!"
Ta thất vọng đáp một tiếng.
Hắn theo tiểu thái giám đi tới phía trước, để lại trên tuyết một chuỗi dấu chân cô độc.
Đi được khoảng hai trượng, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ta, khóe miệng hơi nhếch: "Nếu cô không ăn hết, có thể để dành cho ta một chút."
18
Đôi mắt ta đang ảm đạm bỗng sáng rực, bĩu môi: "Vậy ngài phải về sớm, không thì ta ăn hết đấy!"
Đơn Cẩn vừa đi, Tống Tráng đã ngửi thấy mùi mà đến.
Hắn hít mũi, l.i.ế.m môi: "Huyện chủ, không ngờ nàng còn có tài nghệ này."
Ta đắc ý: "Còn nhiều chuyện ngươi không biết lắm."
Hắn cười hì hì, đưa cho ta một chiếc hộp. Ta mở ra xem, trời ạ, bên trong có hơn chục cái trâm cài đủ hình dạng.
Tống Tráng cười rạng rỡ: "Tất cả đều cho nàng, mấy thứ này chắc không nuôi lợn được nhỉ."
Ta nuốt nước bọt, đẩy hộp trở lại.
Không công không nhận lộc.
Ta đang ở nhờ hầu phủ, cũng không thể làm mất mặt Đơn Cẩn.
Bị ta từ chối, Tống Tráng không giận, ngược lại cười càng vui vẻ, ghé sát thấp giọng nói: "Ta nghe nói nàng muốn tìm một nam nhân khỏe mạnh để sinh con, nàng thấy ta thế nào?"
Nói rồi, hắn vỗ n.g.ự.c mình.
Ta bẻ đầu thỏ, nhét mạnh vào miệng hắn: "Không ra gì."
Thân hình thì không chê được, nhưng hắn vừa ngồi đây một lát, đã có năm cô nương nhìn hắn với ánh mắt lẳng lơ.
Lỡ sau này hắn di truyền tính lăng nhăng thì sao?
Hắn bị nóng kêu oai oái, nhổ đầu thỏ ra, định với tay lấy chân thỏ: "Ta dù sao cũng là Tống tiểu tướng quân, nàng cho ta ăn cái này à!"
Tay hắn vừa chạm tới, ta đã dùng kẹp lửa đập lên tay hắn: "Tránh ra, đây để dành cho Đơn Cẩn."
"Ngươi không ăn đầu thỏ thì về chỗ ngươi đi."
Tống Tráng ấm ức bĩu môi: "Kinh thành ai dám dùng thứ này tiếp đãi ta, nàng là người đầu tiên."
Hắn lẩm bẩm: "Dựa vào việc ta thích nàng."
Thỏ nướng thơm phức, ta ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, hạnh phúc đến muốn bay lên.
Tống Tráng bên cạnh ngừng nhai đầu thỏ, đôi mắt sáng ngời nhìn ta: "Ngon vậy sao?"
Ta mút tay: "Lần đầu ta ăn thỏ. Ở quê, bắt được thỏ cũng không nỡ ăn, phải bán lấy tiền mua dầu muối vải thô."
"Như bột tiêu, bột hồi này, trước đây ta chưa từng thấy."
Lửa trại cháy rực, ta cười tươi với hắn: "Làm huyện chủ, thật sướng."
Lửa phản chiếu trong mắt Tống Tráng, hắn nuốt mạnh, nhanh tay xé một cái đùi thỏ nhét vào miệng ta: "Thích thì ăn nhiều vào."
"Chỉ cần nàng muốn, cả đời thỏ của nàng để ta lo."
Đơn Cẩn đi lâu lắm, đùi thỏ nguội rồi lại nóng, nóng rồi lại nguội, cuối cùng khi hắn trở về, đã trở nên khô cứng.
Hắn uống rượu, mùi rượu át cả mùi bạc hà.
Hắn nhìn qua cái đùi thỏ khô, khẽ nhíu mày.
Tim ta thắt lại, đưa đĩa cho Tống Tráng: "Ngươi không phải muốn à, ăn cho đã đi."
Tống Tráng trợn mắt: "Thế này nàng còn cho ta?"
Ta trừng hắn: "Không ăn thì trả lại!"
Tống Tráng cắn từng cái đùi thỏ, lầm bầm: "Không được, cho ta rồi thì đừng hòng lấy lại."
Ta quay sang Đơn Cẩn cười khổ: "Lần sau bắt được thỏ, ta lại nướng cho ngài, ngài ăn với thái tử chắc cũng toàn sơn hào hải vị."
Gió đêm thổi tung áo choàng màu sương của hắn, hắn ho khẽ vài tiếng, ánh mắt lạnh lẽo liếc Tống Tráng, nắm lấy cổ tay ta: "Đêm đã khuya, ngoài trời lạnh, vào trong đi."
Tống Tráng nhanh tay giữ tay kia của ta: "Minh Nguyệt, ta mang pháo hoa đến, chúng ta cùng b.ắ.n nhé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT