Khi ta không tốn chút sức nào thắng liên tiếp hai mươi nam nhân, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
"Người tiếp theo..."
"Người tiếp theo..."
Ta xoay xoay cổ tay, ngước nhìn phía đối diện, ngỡ ngàng khi thấy Tống Tráng.
Hắn gầy đi nhiều, hốc mắt hõm sâu, tròng mắt đầy tia máu.
Ta hạ giọng: "Ngươi đến đây làm gì?"
Hắn khàn giọng: "Ta không phải đến để vui đùa, mà thật sự là vì gia đình ép buộc quá, ta lại không muốn cưới vợ về để ràng buộc. Chúng ta hãy lập một thỏa thuận, giải quyết khó khăn cho nhau đi!"
Hắn nhìn ta với ánh mắt vừa nóng bỏng vừa đau đớn: "Minh Nguyệt, hãy để ta thắng đi! Nàng nhìn phía sau ta..."
25
Ta ngước nhìn, thấy Đơn Cẩn mặc áo lông cáo trắng, dùng khăn che miệng ho khan, ánh mắt vượt qua đám đông, nhìn thẳng vào ta.
Ánh mắt đó khiến tim ta đập mạnh.
Hắn đến đây làm gì?!
Tống Tráng hạ giọng: "Nếu nàng không để ta thắng, nàng có chắc mình thắng được hắn không?"
"Hay nàng muốn đến bên hắn, chung sống với Thẩm Anh?"
Ta cúi đầu, tránh ánh mắt như mạng nhện của Đơn Cẩn, chậm rãi đặt tay lên bàn, cười gượng với Tống Tráng: "Nào, bắt đầu thôi!"
Tống Tráng hít sâu một hơi, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Hắn là thiếu tướng xông pha sa trường, sức mạnh lớn hơn nhiều so với những người trước.
Tay ta rung lên, ngước nhìn thấy tỳ nữ bên cạnh Thẩm Anh xuất hiện, lo lắng nói chuyện với Đơn Cẩn.
Ta nhẹ nhàng cười, thả lỏng lực.
"Phập!"
Tay ta bị Tống Tráng đập xuống bàn, hắn đã thắng.
Hắn không tin nổi, nhìn chằm chằm cảnh này vài giây, rồi bất ngờ ôm chặt ta, vui mừng khôn xiết: "Minh Nguyệt, nàng là của ta rồi, nàng là của ta rồi!"
Ta bị hắn ôm, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Đơn Cẩn qua đám đông.
Sắc bén, đau khổ, như có vô số điều muốn nói.
Ta đặt tay lên bụng, thu hồi ánh mắt.
Mọi chuyện đã xong, mọi người đều rời đi.
Phủ lại trở nên yên tĩnh.
Ta định bước vào hậu viện, nhưng tay lại bị Đơn Cẩn nắm chặt, ánh mắt hắn nóng như lửa: "Tống Minh Nguyệt, nàng thực sự quyết định chuyện cả đời mình một cách vội vàng như vậy? Tống Tráng hắn..."
Tim ta run rẩy, tay nắm chặt trong tay áo, cười ngắt lời hắn: "Ta không ở cùng Tống Tráng, chẳng lẽ phải làm thiếp của ngài?"
Mặt Đơn Cẩn lập tức tái nhợt. "Ta không thể để nàng làm thiếp! Cho ta chút thời gian, chuyện này ta nhất định..."
"Vậy làm chính thất, Thẩm cô nương làm thiếp?" Ta cười lạnh ngắt lời hắn, "Ta là một nữ tử quê mùa, nhưng mẫu thân ta từ nhỏ đã nói, nếu không gả thì thôi, nếu đã gả, phu quân cả đời này không thể có người khác."
Ta từ n.g.ự.c lấy ra ngọc bội đưa cho hắn: "Mấy ngày trước ta mới biết, đây là ngọc bội gia truyền của hầu phủ, đưa ta không hợp, thế tử thu lại đi."
26
Sắc mặt hắn lạnh lùng đau khổ: "Đồ đã tặng, không có lý gì thu lại!"
"Nhưng ta không muốn!"
Càng không thể nhận.
Ta ép hắn cầm lấy ngọc bội, hắn tránh né, đẩy qua đẩy lại, ngọc bội rơi xuống đất.
"Phập" một tiếng, ngọc bội vỡ thành hai nửa.
Ta và Đơn Cẩn đều ngỡ ngàng.
Ta cười nhạt: "Vỡ rồi, chúng ta ai cũng không cần nữa."
"Đơn thế tử, chúng ta sắp cưới gả, sau này nên ít liên lạc thì hơn."
Ta đứng trên lầu cao nhất của phủ, nhìn Đơn Cẩn ho khan bước lên xe ngựa.
Gió lớn tuyết lớn, áo lông cáo trắng của hắn bay phấp phới, như muốn cuốn lấy thân hình gầy gò của hắn bay theo gió.
Bà v.ú tiến tới, đưa ta ngọc bội đã vỡ thành hai mảnh, thở dài: "Huyện chủ, đừng khóc nữa."
Ta khóc sao?
Ta đưa tay lau, mặt đầy nước mắt.
Là gió quá lớn thôi.
Ta nhận lấy ngọc bội, nắm chặt trong tay.
Ngọc bội nguyên vẹn, ta không thể nhận.
Ngọc bội vỡ, ta lại muốn giữ thật kỹ.
Ta phất tay, cười rạng rỡ: "Bà vú, làm huyện chủ thật tốt, gọi thêm người đến đây vui vẻ với ta."
Có tiền có thời gian có quyền lực, đây không phải là cuộc sống mà ta hằng mơ ước sao?
Rất nhanh, kinh thành có tin đồn, phủ huyện chủ đêm nào cũng ca hát vui vẻ, vị hôn phu tương lai của huyện chủ - Tống tiểu tướng quân, không những không ngăn cản, còn giúp gọi người từ Kiều Sở Các tới.
27
"Đôi phu thê này, thật đúng là xứng đôi vừa lứa."
Trong lúc đó, bà v.ú cũng nói với ta rằng sau hôm Đơn Cẩn trở về phủ, hắn đã nằm liệt giường, bệnh tình triền miên. Thẩm Anh đã nhiều lần đến thăm, nhưng lần nào cũng bị chặn lại, không được gặp mặt.
Bà v.ú lén nhìn ta, thấp giọng nói: "Nô tỳ nghe nói Đơn thế tử đã nói rằng có thể cưới Thẩm Anh, nhưng cả đời này ngài ấy sẽ không bước chân vào phòng của nàng ta nữa. Người nói xem..."
Ta rút trâm cài đầu xuống, lườm một cái: "Lời nam nhân, lừa người là chính, bà vú, bà cũng tin sao?"
Rất nhanh đã đến đêm trước ngày Tết. Tống Tráng bị ta đuổi về tướng quân phủ, những người ca hát cũng không có mặt, phủ đệ hiếm khi yên tĩnh như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT