Tưởng Nhu không biết nói gì, Giang Triệt tiếp tục chất vấn: "Là kẻ nào cho phép ngươi nói lời ngông cuồng với Hoàng hậu của trẫm? Trẫm yêu thương Hoàng hậu cực kỳ, sao đến miệng ngươi lại thành ta sẽ phế truất nàng ấy rồi? Không nói kiếp này trẫm chỉ yêu Hoàng hậu, cho dù không có Hoàng hậu cũng không thể là ngươi."

Tưởng Nhu như bị sét đánh, khó khăn chống đỡ thân mình hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì ngươi quá xấu xí!" Giang Triệt hững hờ nói ra câu này, vẻ mặt bình thản của Tưởng Nhu nhanh chóng nứt vỡ: "Cái gì?"

Giang Triệt thản nhiên nói: "Ngươi cũng không soi gương xem dung mạo của mình, xấu xí như vậy mà còn muốn làm Hoàng hậu? Ngoài ra, nếu ngươi còn dám vô lễ với Hoàng hậu, trẫm không quan tâm ngươi có thể chế tạo thuốc s.ú.n.g hay không, trẫm sẽ cho người trực tiếp kéo ngươi ra ngoài Ngọ Môn c.h.é.m đầu."

Tưởng Nhu không dám nói thêm lời nào, lập tức đầy vẻ chán nản.

Giang Triệt không nói thêm lời nào, vẫy tay với thái giám tổng quản sau lưng.

Ngay sau đó, Tưởng Nhu buộc phải quỳ xuống trước mặt ta, liên tục dập đầu hàng chục cái.

"Ngươi phải biết ai mới là chủ trong cung này. Nếu hôm nay không phải vì ngươi có công nghiên cứu thuốc súng, trẫm nhất định sẽ ngũ mã phân ngươi. Chỉ để ngươi dập đầu vài cái, thật là quá tốt cho ngươi."

Trán Tưởng Nhu đã bị va đập, chảy ra vài tia m.á.u đỏ loãng.

Sau khi dập đầu một trăm cái, Giang Triệt vì quốc sự đã rời đi.

Sau khi được thái giám thả xuống, ta nhắc nhở nàng ta: "Bản cung khuyên ngươi một câu, những thứ không thuộc về ngươi thì đừng nên mơ ước nữa, cũng đỡ phải chịu nỗi khổ xác thịt."

Ta tưởng rằng lần này nàng ta đã được bài học nên sẽ biết kiềm chế, ai ngờ nàng ta lại nhìn ta đầy căm phẫn và ngạo nghễ nói: "Ngươi biết gì chứ? Trong tiểu thuyết, nam chính và nữ chính luôn phải trải qua hiểu lầm trước, nam chính ngược đãi nữ chính về thể xác và tinh thần, cuối cùng mới phát hiện ra chân ái là nữ chính. Vì vậy, ngươi đừng vội đắc ý, đợi đến khi chàng phát hiện ra tình cảm của chàng dành cho ta, đó chính là ngày c.h.ế.t của ngươi.

Ta nghe Giang Triệt nói, những thứ tiểu thuyết nàng ta nhắc đến cũng giống như thoại bản ở đây của chúng ta.

Những thứ trong thoại bản chỉ là do văn nhân nhào nặn ra để kiếm sống, lừa gạt người ta mà thôi.

Không ngờ nàng ta lại không phân biệt được giữa thoại bản và thực tế, thực sự không biết nàng ta ngây thơ hay ngu ngốc. Ngay tối hôm bị phạt, Tưởng Nhu lại bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc súng.

Giang Triệt cũng cử cho nàng ta không ít thợ giỏi, giúp nàng ta sớm ngày nghiên cứu thành công.

Tưởng Nhu ngay cả y phục cũng không thay, cả ngày chỉ chôn đầu vào công việc.

E rằng nàng ta muốn thông qua việc nghiên cứu thành công thuốc s.ú.n.g để hoàn toàn giẫm đạp ta dưới chân.

Chỉ là nàng ta thật quá ngu ngốc.

Cũng không nghĩ xem sau khi thuốc s.ú.n.g nghiên cứu thành công, nàng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, nàng ta sẽ ra sao đây.

Hơn nữa tỷ lệ pha chế thuốc s.ú.n.g là bí mật, mà chỉ có người c.h.ế.t mới giữ được bí mật.

Vì vậy, ngày thành công cũng chính là ngày nàng ta vong mạng.

9

Gần đây, tin đồn trong cung ngày càng lan truyền dữ dội, thậm chí còn lan đến triều đình và ngoài cung.

Dân chúng bắt đầu bàn tán xôn xao, nghi ngờ đức hạnh của ta, nói rằng ta không xứng đáng với vị trí Hoàng hậu.

Thậm chí còn có người nói rằng ta phẩm hạnh không tốt, ban đầu dùng mưu kế thay mận đổi đào để chiếm lấy vị trí Hoàng hậu.

Giờ đây, vị Hoàng hậu thực sự đã xuất hiện, ta nên chủ động nhường chỗ.

Còn trên triều đình, các đại thần lại một lần nữa nhắc lại chuyện ta không có con nhưng lại không cho Giang Triệt nạp thêm phi tần, là một nữ nhân ghen tuông, không xứng đáng với vị trí Hoàng hậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play