Đối mặt với sự khiêu khích liên tục của nàng ta, ta thực sự không thể nhịn được nữa, ta quay sang nàng ta nói.

"Nếu ngươi cho rằng ta chỉ dùng sắc đẹp để quyến rũ người khác thì ngươi sai lầm lớn rồi, ngươi trước khi hạ thấp người khác sao lại không biết tìm hiểu kỹ càng? Ngươi có thể đi đến Mạc Bắc hỏi, có ai không biết tên Tướng quân Tiêu Vân?"

Ta nhìn cung nhân mang thuốc s.ú.n.g lên núi, chuẩn bị đốt lửa, ta tiếp tục nói với Tưởng Nhu: "Sau khi rơi xuống nước, sao ngươi không tìm hiểu về quá khứ của thân tỷ tỷ mình? Mười bốn tuổi ta đã theo phụ thân ra vào doanh trại, mười sáu tuổi lên chiến trường lập chiến công hiển hách. Sau khi phụ thân hy sinh vì nước, ta là người gánh vác trọng trách, lãnh đạo quân đội đánh giặc. Nhờ có ta mà Mạc Bắc không dám xâm phạm trong ba năm. Giờ ngươi còn dám nói ta không xứng với Giang Triệt?"

Tưởng Nhu bị ta nói đến mức im bặt, rõ ràng nàng ta không ngờ rằng ta lại là một nữ tướng dũng mãnh thiện chiến.

Thực ra, nếu không phải vì sau khi ta gả cho Giang Triệt, ta muốn thành thật làm một Hoàng hậu tốt vì muôn dân, thì ngay từ ngày đầu tiên Tưởng Nhu khiêu khích ta, ta đã muốn trực tiếp vung đao c.h.é.m c.h.ế.t nàng ta rồi.

Lời ta chưa dứt, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng "bùm" một tiếng, ngọn núi xa xa bị nổ tung thành từng mảnh.

Giang Triệt nhìn ngọn núi nghi ngút khói, trong mắt đầy vẻ khao khát.

Sau đó chàng quay lại nhìn về phía ta và Tưởng Nhu.

Chàng vẫy tay với ta: "Qua đây..."

Tưởng Nhu lại tưởng rằng câu này là nói với nàng ta, liền vênh mặt nói với ta: "Ngay cả khi ngươi dũng mãnh thiện chiến thì sao chứ? Thời đại của ta tiến bộ hơn các ngươi không biết bao nhiêu trăm ngàn năm, ngươi lấy gì so với ta? Nhìn kìa, chàng đã động lòng với ta rồi, mà ngươi mãi mãi chỉ là kẻ thất bại mà thôi."

Nói xong, nàng ta nhấc váy lên, hớn hở chạy đến trước mặt Giang Triệt.

"Giang Triệt, chàng gọi ta à?"

Khuôn mặt nàng ta tràn đầy sự mong đợi của một thiếu nữ, e thẹn nhìn Giang Triệt, cả người đắm chìm trong khao khát rằng Giang Triệt sẽ nhìn nàng ta với ánh mắt khác biệt. Ai ngờ Giang Triệt nhìn thấy nàng ta lại gần thì chàng cau mày, trực tiếp đá nàng ta văng ra xa: "Ngươi là thứ gì vậy? Mà dám đến gần trước mặt trẫm."

Tưởng Nhu mặt đầy vẻ không thể tin được: "Chính ta đã giúp chàng chế tạo ra thuốc súng. Sao chàng lại đối xử với ta như thế?”

"Ngươi không nhắc trẫm còn quên, người đâu..."

Giang Triệt không muốn lãng phí lời nói với nàng ta nữa, trực tiếp ra lệnh cho người bịt miệng nàng ta và kéo đi.

11

Tưởng Nhu bị giam vào đại lao.

Nhưng rõ ràng nàng ta vẫn chưa chấp nhận được sự chênh lệch lớn như trên cao với mặt đất. Thế nên dù ở trong đại lao nàng ta cũng không chịu ở yên, suốt ngày gào thét muốn gặp Giang Triệt.

Giang Triệt hoàn toàn không thèm để ý tới.

Nhưng ta vẫn muốn gặp nàng ta lần cuối, muốn cho nàng ta c.h.ế.t một cách minh bạch.

Khi ta đến, Tưởng Nhu toàn thân nhơ nhớp, mùi hôi thối nồng nặc.

Nhưng nàng ta vẫn cố gắng giữ phong thái của một người xuyên không, ngay cả trong ngục tối bẩn thỉu, cũng nhất quyết ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng.

Nhưng nàng ta không biết rằng hành động cố ý này thực sự vô cùng nực cười.

Thấy ta đến, nàng ta lập tức khinh bỉ nói: "Ngươi đến đây để xem ta chê cười sao? Đừng vội đắc ý quá sớm, mọi chuyện vẫn chưa được định đoạt, ta mãi mãi là nữ chính, còn ngươi chỉ là nữ phụ bình thường mà thôi. Giang Triệt sớm muộn sẽ hiểu ra, ta sẽ sớm ra khỏi đây."

"Ồ? Chẳng lẽ ngươi không biết Hoàng Thượng đã quyết định ban cho ngươi tử hình sao? Thánh chỉ sẽ đến ngay thôi, bản cung cũng không biết ngươi còn có ngày sau nào nữa không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play