Trán Lâm Nhạc Nguyệt lấm tấm mồ hôi lạnh, cô ta nói từng tiếng đứt quãng.
"Tại sao cô lại lợi dụng tôi như vậy! Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy!"
"Rõ ràng tôi mới là nữ chính."
"Tôi mới là nữ chính."
Tôi cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt méo mó vì tức giận của cô ta.
"Cô thức tỉnh rồi, tôi cũng thức tỉnh rồi, chúng ta ở cùng vạch xuất phát, như vậy rất công bằng, không phải sao?"
"Dụ tôi rời đi rồi bắt cóc tôi là chủ ý của cô, trừ khử tôi bôi nhọ tôi cũng là chủ ý của cô, tôi có ép cô không? Tôi không dung thứ cho cô nhưng từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chừa lại đường sống cho tôi, đúng không."
"Chỉ có thể nói là cô quá ngu ngốc, không trách được người khác."
"Nhưng cô thực sự cam tâm sao? Từ nữ chính trở thành người qua đường c.h.ế.t không rõ nguyên nhân."
"Giang Tửu, là cô ép tôi, là cô biến tôi thành ra thế này."
Lâm Nhạc Nguyệt cười điên cuồng, bất chấp ngón tay đứt lìa, điên cuồng giật lấy bật lửa trong tay tôi, lao về phía can xăng ở góc phòng.
Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, sóng nhiệt ập đến.
Ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng thiêu đốt làn da mỏng manh của tôi, tôi không đổi sắc mặt, tiến đến gần Lâm Nhạc Nguyệt, khẽ nhăn mũi.
"Chậc, cháy rồi."
Một lần nữa bị vẻ khinh thường của tôi chọc tức, Lâm Nhạc Nguyệt với khuôn mặt giận dữ giơ rìu về phía tôi.
Những món đồ chơi nhỏ của Chu Lệ ngày thường, lúc này đều được dùng đến.
Chỉ tiếc là lệch một chút, lưỡi rìu bị cắm vào tường.
Đáy mắt ánh lên tia phấn khích, tôi cười khúc khích.
Dựa vào cái gì mà bọn họ nói mấy lời đạo lý sáo rỗng thì có thể trở thành nhân vật chính?
Còn tôi lại bị cốt truyện ép buộc trở thành nữ phụ bị mọi người ghét bỏ, trở thành bia đỡ đạn cho nhóm nhân vật chính.
Tác giả chỉ dùng vài nét bút đã tạo cho tôi một điểm khởi đầy đen tối, lấy đó làm lý do cho tính cách độc ác của tôi.
Nhưng với tôi, đó là hai mươi năm địa ngục trần gian đúng nghĩa. Từ nhỏ tôi phải chịu sự ngược đãi của mẹ ruột, sự quấy rối của cha dượng, sau khi tôi trưởng thành lại bị đem bán cho bố của Chu Lệ l.à.m t.ì.n.h nhân. Bố của Chu Lệ hơn tôi ba mươi tuổi, ông ta thậm chí bắt ép tôi đi hầu hạ cấp trên, hầu hạ các ông chủ khác.
Tôi ở độ tuổi đẹp nhất lại trở thành một món đồ chơi tàn tạ.
Ai dạy tôi cách lương thiện, ai dạy tôi cách tha thứ.
Tất cả mọi người đều chỉ trích tính cách tôi méo mó nhưng không ai quan tâm tại sao tôi lại trở nên như vậy.
Sau khi thức tỉnh, tôi vốn muốn sống yên ổn cuộc đời của mình, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện trả thù.
Nhưng cốt truyện cứ hết lần này đến lần khác muốn tôi trở thành kẻ đối nghịch với nữ chính
Dùng cái ác của tôi để tôn lên cái thiện của cô ta.
Thông qua việc hạ thấp một nhân vật nữ để thể hiện mặt tích cực của một nhân vật nữ khác, quả thực là thủ đoạn buồn cười nhất mà tôi từng thấy.
Vì vậy, tôi bắt đầu tò mò, nữ chính thực sự tốt như mọi người nói không?
Nếu cô ta thực sự cao thượng như vậy thì cần gì sự tôn vinh của tôi.
Tôi đã từng lén đi xem Lâm Nhạc Nguyệt.
Cô ta có một gia đình trọn vẹn ấm áp, ở trường tất cả các bạn học đều muốn làm bạn với cô ta, giáo viên sẽ giúp đỡ khi cô ta bối rối và bất lực.
Lúc đó, tôi cảm thấy mình như một tên trộm bẩn thỉu, nhìn những con búp bê Barbie đắt tiền trong tủ kính.
Vừa tự ti vừa khao khát.
Nhưng trong lòng tôi lại nảy sinh một ý nghĩ không thể kìm nén.
Nếu tôi có được nửa đầu cuộc đời viên mãn như vậy, tôi nghĩ mình cũng có thể bù đắp được khuyết điểm tính cách của nam chính, giúp anh ta thoát khỏi khó khăn.
Nhưng nếu cô ta trải qua tất cả những gì tôi đã trải qua, liệu cô ta có thể duy trì được hình tượng ngọt ngào đáng yêu như vậy không.
Bây giờ, cuộc thử nghiệm vĩ đại của tôi đã có kết quả.
Các người xem kìa, cái gọi là nữ chính lương thiện cũng chỉ như vậy thôi.
Cô ta cũng sẽ vì dục vọng cá nhân mà làm mọi điều xấu xa.
"Giang Tửu, cô điên rồi."
Lâm Nhạc Nguyệt dường như bị phản ứng bất thường của tôi làm cho sợ hãi, tay cầm cán rìu run rẩy.
"Tôi không điên, chỉ là cô dễ bị lừa thôi."
Tôi dùng giọng điệu trêu chọc, nháy mắt với Lâm Nhạc Nguyệt.
"À đúng rồi, cô có thấy xác c.h.ế.t khô bên cạnh không? Đó là chồng trên danh nghĩa của tôi."
"Đêm tân hôn, chính ông ta tự chuốc lấy cái chết. Nhưng tôi đã dùng một số thủ đoạn để khiến Chu Lệ nghĩ rằng chính hắn đã làm."
"Cô xem, tôi luôn thông minh như vậy, có phải tôi phù hợp để trở thành nữ chính hơn không?"
Cô ta không tự chủ được mà lùi lại, đồng tử Lâm Nhạc Nguyệt co rụt.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra, tôi mới là kẻ điên thực sự.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Theo lời tôi nói, Chu Lệ bất chấp tất cả lao vào biển lửa.
Hắn như không cảm thấy đau đớn, nhanh chóng giật lấy rìu trong tay Lâm Nhạc Nguyệt, chĩa thẳng vào đầu cô ta.
"Cô muốn c.h.ế.t sao?"
Lâm Nhạc Nguyệt hoảng loạn đến mức nói không nên lời, chỉ vào tôi và điên cuồng hét lên.
"Cậu bị cô ta lừa rồi!"
"Chúng ta đều bị cô ta lừa rồi!"
"Tất cả đều là do cô ta sắp đặt, cô ta muốn chọc giận tôi để lợi dụng, cũng chọc giận cậu để cậu hoàn toàn hắc hóa..."
Tôi thở yếu ớt, nức nở, ngã vào lòng Chu Lệ.
"Chu Lệ, tôi đau quá."
Vì vậy, khi cô ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Chu Lệ giải quyết rồi.
Tiếng xương sọ vỡ vụn cùng với tiếng m.á.u b.ắ.n tung tóe trong nháy mắt.
Tôi cảm thấy toàn thân m.á.u nóng sôi trào, gào thét điên cuồng.
Chu Lệ, hắn quả thật là tác phẩm mà tôi hài lòng nhất.
Nhưng nhìn bề ngoài tôi vẫn đang giả vờ run rẩy, hoảng sợ ngã ngồi xuống đất.
"Chu Lệ, cậu đang làm gì vậy?"
Hắn cứng đờ ném rìu đi, vội vàng giải thích với tôi, trong mắt hắn là sự cuồng loạn và cố chấp gần như tràn ra ngoài.
Hắn vừa cố gắng dùng bạo lực trói buộc tôi, đe dọa tôi, vừa sợ rằng con người thật hoàn toàn của mình sẽ bị tôi ghét bỏ.
Khi hắn bắt đầu do dự và tự bỏ cuộc trước mặt tôi, thì hắn đã đặt tôi lên trên cả bản thân hắn.
Và đó chính là điều tôi muốn.
"Mẹ kế, xin lỗi, tôi làm em sợ sao?"
"Tôi chỉ quá sợ mất em. Van em, đừng bỏ tôi. Sau này tôi sẽ không như vậy nữa, tôi chắc chắn sẽ nhịn lại."
"Tôi đã giải quyết cô ta rồi, sẽ không còn ai đe dọa em nữa. Em hãy yên tâm ở bên tôi, được không?"
Tôi cúi mặt che giấu nụ cười cuồng nhiệt bên trong, giả vờ kinh hãi gật đầu.
Câu chuyện của tôi, cuối cùng cũng đã có khởi đầu.
Truyện được edit bởi page Anh Ba Chị Út, vui lòng đọc ở web MonkeyD.
10
Chu Lệ nhìn cô gái ngoan ngoãn trong lòng mình, Giang Tửu, cũng cười.
Tại sao mẹ kế lại đáng yêu như vậy.
Nếu cô ấy thích, hắn sẵn sàng phối hợp diễn với cô mãi mãi.
(Hết)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT