06
Từ nhỏ hắn đã tòng quân, nhìn thấy m.á.u đỏ tươi đến chán. Hắn nói hắn thích bướm, nơi có bướm sẽ có hoa, đó là biểu tượng của sự sống.
Vậy ta cũng thích bướm, từ một cô nương thô lỗ, ta cẩn thận chăm sóc một bầy sâu bướm, sợ không cẩn thận bóp c.h.ế.t chúng.
Con trai nhỏ của Thượng thư bộ Binh nhà bên cười nhạo hắn từ nhỏ đã mất mẹ; ta xắn tay áo đánh cho hắn phải tìm răng khắp phố.
Sau đó ta bị cha đánh một trận thê thảm.
Hắn nói hắn thích nữ tử kiên cường mạnh mẽ, những cô nương yếu đuối thiện lương khó mà gánh vác trọng trách của phu nhân tướng quân.
Ta phải cố gắng hết sức, đạt được danh hiệu võ trạng nguyên năm đó, ngay cả hoàng thượng cũng phải nhìn ta với con mắt khác.
Cha ta thường thở dài lo lắng.
“Sanh nhi, đây không phải là sống cho bản thân con.”
Hắn tận hưởng tình cảm của ta, hai bên hiểu rõ mà không nói ra, cuối cùng tự tay hắn giao ta cho người khác.
Người hại ta rơi vào cảnh ngục tù, được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
Đi khắp đại giang nam bắc, tìm thầy thuốc chữa bệnh cho nàng ta.
Người sinh ra và nuôi dưỡng ta, cùng hắn chinh chiến sa trường, phải chôn thây cất nơi đất khách quê người.
Hai năm sau, Nam Cung Từ lại một lần nữa đứng dưới cây hoa đào.
Y phục đỏ rực, vô cùng kiêu ngạo.
Hắn hờ hững hỏi: “Quên hắn rồi?”
Ta dịu dàng cúi chào: “Thiếu tế tư nói đùa, A Sanh chưa từng có người trong lòng.”
Bách Cổ Lâm thật đáng sợ, những con cổ trùng là cơn ác mộng đêm ngày quấn quanh tâm trí ta, nhưng chúng lại cứu ta một mạng.
Ta nợ Nam Cung Từ một ân tình.
Ta tưởng sau khi Dư gia bị diệt môn, họ sẽ quên ta.
Suốt đời này ta sẽ ở lại Nam Cương.
Nhưng sau khi hắn thống nhất Trung Nguyên, lại đến đón ta về nhà.
07 Người đã đi xa, thiên điện lại yên tĩnh.
Ta nhìn cây thương đỏ: "Đem cất vào kho đi."
Buổi trưa ngày hôm sau, ta muốn xuất cung tế bái cha mẹ.
Khi còn sống, họ thích ta ăn mặc xinh đẹp, ta thay một bộ váy dài ôm n.g.ự.c màu đỏ thẫm có viền vàng.
Tỉ mỉ trang điểm.
Thật không muốn để mẹ thấy ta tiều tụy bệnh tật.
— Dù rằng t.h.i t.h.ể của họ không tìm thấy, nhưng ngoài cung cũng còn một ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật của họ.
Vừa ra cửa liền gặp thị nữ của Tạ Hoài Nhu.
"Tiểu công chúa hôm qua thấy cây thương Chúc tướng quân tặng thật uy phong, muốn cùng công chúa Chiêu Hòa đấu thương một phen."
Ta không quan tâm nàng ta học những thứ này khi nào, chỉ bảo thị nữ lấy cây thương mang qua.
Thị nữ không nhúc nhích.
Khi ta muốn ra ngoài lần nữa, họ chặn trước mặt ta, cười nhạt.
"Công chúa Chiêu Hòa vẫn nên đi thì hơn."
Ta kiên quyết muốn ra khỏi cung.
Họ liền "vô tình" đá đổ giấy tiền và rượu cúng của ta.
Rốt cuộc, cung điện này là nhà của tiểu công chúa, những thị nữ này cũng là người của nàng ta.
"Vậy đi thôi."
Tạ Hoài Nhu đến võ trường từ sớm, bên cạnh còn có vài vị tiểu thư quan lại cao quý bầu bạn.
Các nàng đó đều tò mò nhìn ta, ta làm ngơ trước những ánh mắt đó.
"Không phải nói là đi tế bái cha mẹ sao, sao lại ăn mặc hoa lệ thế này?"
"Chắc chỉ là cái cớ thôi."
Chúc An cũng có mặt, dường như tán thành lời họ nói, mở miệng không vui:
"Lấy cha mẹ quá cố làm cái cớ, thật thiếu tôn trọng."
"Ngươi nếu thực sự có lòng hiếu thảo, ngày trở về kinh đã nên đi tảo mộ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT