02

Hai bên nhìn nhau không nói lời nào.

Ta do dự mở lời: "Chúc tiểu tướng quân... hậu cung cấm địa, ngài ở lâu e rằng sẽ tổn hại danh tiếng."

Chúc An nghe vậy, mím môi không vui: "Lâu ngày không gặp, hóa ra lại trở nên xa lạ thế này."

Nhưng ta lại không dám như trước, gọi thẳng tên hắn.

Ta nhớ ngày xưa, người lớn hai nhà bận rộn quân vụ, thường để ta và hắn chơi cùng nhau.

"Hai đứa nhỏ này có duyên thật đấy."

Chúc An, Dư Sanh.

Một đời bình yên.

Ta cũng thực sự thích bám theo hắn, từ nhỏ đã trở thành cái đuôi không rời của hắn.

Lúc thuở thiếu thời áo xanh mỏng manh, cưỡi ngựa đứng tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng, khắp lầu đầy tay áo hồng vẫy gọi.

Làm sao không thể khuấy động xuân tình của ta chứ?

Thôi thôi thôi, chuyện cũ đã qua, không nên nhớ lại.

Nay thiếu niên đã trưởng thành, trở thành vị tướng quân nhiếp chính của triều đình, chẳng còn như xưa nữa.

Ngay cả hoàng đế trẻ tuổi cũng phải dè chừng sắc mặt của hắn.

Sự im lặng kéo dài khiến ta nghẹt thở.

Có cung tần đang nói cười từ phía điện bên đi đến, Chúc An cũng phải tránh mặt.

Trước khi đi, hắn đột nhiên hỏi:

"Lúc nãy thấy nàng chạm vào cây thương, trên tay có vết thương, đau không?"

Trong mắt hắn thoáng qua một tia đau lòng.

Ta ngơ ngác cúi đầu, ngón tay co vào trong ống tay áo, cố che giấu những vết kim châm chi chít.

Không đợi ta lên tiếng, Chúc An tự cười một mình.

"Suýt nữa quên mất, nàng không có cảm giác đau đớn." "Thôi vậy, nàng đi Nam Cương lần này, coi như là tu thân dưỡng tính, rèn luyện ý chí."

Ta mở miệng, nhưng lại câm lặng không nói được lời nào.

03

Ta và hắn, làm sao mà không xa lạ cho được?

Rời quê nhiều năm, nay trở về, nhìn cảnh nhớ người, chuyện cũ vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí.

Nhà họ Dư vốn là danh gia vọng tộc trăm năm, các đời con cháu thưa thớt, hiếm có con gái, ngày ta ra đời cả nhà vui mừng rơi lệ.

Ta lớn lên trong môi trường như vậy, lẽ ra cả đời phải sống trong nhung lụa phú quý.

Nhưng mẫu thân dạy ta, hưởng lộc vua phải lo cho vua, huống hồ con gái cũng có thể chí hướng bốn phương.

Ta từ nhỏ đã theo Chúc An lớn hơn ta vài tuổi học binh pháp, luyện võ nghệ.

Phương pháp sử dụng thương đỏ điêu luyện của ta cũng là do hắn dạy.

Tình ý của ta, rõ như ban ngày.

Cùng hắn ra chiến trường, bắt giặc, cùng cưỡi ngựa rong ruổi kinh đô, thưởng ngoạn xuân sắc.

Ngay cả các trưởng lão của hai gia tộc cũng ngầm chấp thuận chuyện hai ta quấn quýt không rời.

Ta luôn cho rằng hắn hiểu được tâm ý của ta.

Năm ta mười sáu tuổi, Chúc An vừa tròn mười chín, bắt sống được chủ soái Nam Cương, danh tiếng vang dội khắp Đại Từ.

Nam Cương nhục nhã không chịu được, phái người ám sát hắn.

Ta đã đỡ cho hắn một mũi tên tẩm độc xuyên tim, suýt chút nữa hồn về địa phủ.

Loại độc đó hiếm thấy trên đời, dù m.ổ x.ẻ xương thịt, cũng chưa chắc làm sạch được.

Khi đó, Chúc An lo lắng đến đỏ mắt, không còn tâm trí chiến đấu.

"Sanh Sanh không nên đặt thân mình vào chỗ hiểm nguy, tướng quân c.h.ế.t trận là số phận của con cháu nhà họ Chúc."

Nhưng ta làm sao đành lòng để người trong lòng ta c.h.ế.t nơi đất khách.

Để hắn yên tâm chiến đấu, ta lừa hắn rằng: "Độc tên đã làm hỏng kinh mạch của ta, ta mất đi cảm giác đau, dù m.ổ x.ẻ cũng không đau đớn."

"Ta sống rất tốt, huynh cứ yên tâm."

Không ai ngờ rằng, những lời đầy yêu thương lúc đó, lại trở thành lưỡi d.a.o sắc nhất hắn dùng để đ.â.m ta sau này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play