Sau khi rửa sạch sẽ xong, thì Giang Diệu Diệu lại lau khô bằng giẻ và khăn giấy, rồi mở cửa sổ để gió lùa vào.
Cô kiệt sức bước ra ngoài và nằm dài trên ghế sô pha, những ngón tay yếu ớt không còn sức lực.
Lục Khải Minh đã lắp đặt xong điều hoà rồi, giờ đang lắp Tivi.
Cắm đến chiếc phích cuối cùng, anh bước đến chỗ Giang Diệu Diệu rồi giúp cô tháo mặt nạ và găng tay.
"Mệt rồi phải không? Đi tắm rửa đi, tôi nấu cơm tối cho."
"Nhưng mà còn rất nhiều đồ chưa chuyển xong."
"Vội cái gì chứ? Cái chúng ta có chính là thời gian."
Cũng phải, sống trong ngày tháng không có giường lâu như thế, chậm một hai ngày cũng đâu có khác biệt gì.
Giang Diệu Diệu cởi bỏ bộ đồ bảo hộ ra, đi lên lầu tắm rửa.
Lục Khải Minh ngồi nghỉ ngơi hút một điếu thuốc, rồi đeo tạp đề vào nấu ăn.
Cả buổi chiều không có ai chú ý đến Giang Nhục Nhục, nên nó cứ lẽo đẽo đi theo phía sau anh.
Anh quay đầu lại nhìn, nó lập tức lùi ra phía sau, trong đôi mắt đen to tròn xoe hoàn toàn là sự cảnh giác.
Lục Khải Minh bật cười, bóc một miếng giăm bông và ném cho nó.
Nó vẫn còn sợ, tha miếng giăm bông chạy nhanh vào trong góc, xác nhận rằng đối phương không đến để giành với mình, mới yên tâm bắt đầu ăn.
Mấy ngày sau đó, hai người đều không ra khỏi cửa, phải ở lại trong biệt thự chuyên tâm bày trí lại cho ngôi nhà.
Đồ đạc và đồ điện đều đã được chuyển đến vị trí tương ứng, Giang Diệu Diệu vẫn cảm thấy còn chỗ trống, lại cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Vì vậy, cô lần nữa đến nhà hàng xóm và mang về một số đồ lặt vặt như rèm, thảm, khăn trải bàn và tranh treo tường.
Trước tận thế, những người có thể sống ở đây không giàu sang thì cũng phú quý, dù chỉ là những món phụ kiện nhỏ nhưng chất lượng đều rất tốt.
Giang Diệu Diệu đặc biệt thích một tấm rèm, nó có hai lớp, phía trên có một đường viền ren tinh xảo, màu hồng khói nhàn nhạt, khi gặp ánh sáng có thể nhìn thấy những đường nét vô cùng tinh xảo.
Cô lấy thang và tự lắp nó lên trong phòng của mình.
Mở cửa sổ ra và đón gió nhẹ thổi vào.
Rèm cửa tung bay trong gió, làn vải mỏng manh đón ánh sáng vào, cả căn phòng biến thành một màu hồng nhạt, đẹp đến nỗi cô tạm quên đi hàng ngàn zombie trong thành phố.
Cô ngồi trên bậc thang, nhắm mắt thích thú hưởng thụ.
Lục Khải Minh cầm hạt dưa đi vào, nhìn căn phòng mới tân trang của cô, anh khẽ nhếch môi.
"Cái kiểu thẩm mỹ gì vậy, xì!"
Giang Diệu Diệu mở mắt ra: "Nhìn không đẹp sao? Tôi thấy nó rất đẹp mà."
"Vừa ren diêm dúa lại còn màu hồng, thô thiển c.h.ế.t đi được."
"... Hừ, thô thiển thế nào cũng không bằng cái cũi chó của anh, tránh ra!"
Anh nhún vai, lề mề cuốn xéo ra khỏi phòng và quay trở lại cái cũi của mình để chơi trò chơi trên máy tính. Nửa giờ sau, Giang Diệu Diệu không mời mà đến, trong tay ôm một đống đồ, vào cửa cũng không nói tiếng nào, dán lên tường một cái móc nhỏ dính, treo một bức tranh phong cảnh lên.
Lục Khải Minh ngẩng đầu lên.
"Này này, cô đang làm cái gì đấy? Đây là phòng của tôi mà."
Cô đã không đến đây nhiều kể từ khi cô dắt con ch.ó đến ngủ bên cạnh vào đêm đó.
Giang Diệu Diệu tiếp tục di chuyển tay của mình.
"Bởi vì vẽ quá nhiều, treo lên cho anh ngắm, tu luyện thẩm mỹ phổ thông cho anh."
"...Thế thì tôi phải cảm ơn cô rồi."
"Không cần khách sáo."
Sau khi treo tranh xong, cô lại đặt rất nhiều thứ xuống.
Hộp đựng khăn giấy, thùng rác, móc treo và một chai làm mát không khí hương chanh.
"Anh vẫn nên đổi sang một căn phòng có cửa sổ đi, thật đấy."
Cô để lại một lời đề nghị chân thành và đi ra khỏi phòng.
Lục Khải Minh nhìn những thứ trên bàn mà không biết làm gì chỉ đành dở khóc dở cười.
Buổi tối, Giang Diệu Diệu đi tắm, trở về phòng phát hiện ra thêm một thứ gì đó.
Bên cạnh tủ quần áo có một chiếc gương soi toàn thân thẳng đứng màu hồng đứng lặng lẽ.
Chiếc gương rất sáng, ngay cả từng sợi tóc của cô cũng soi rõ, còn tốt hơn gấp nhiều lần so với đống sắt vụn trong phòng khách.
Chiếc gương sẽ không có chân tự mò đến, Giang Nhục Nhục cũng không thể di chuyển nó, vì thế chỉ có thể là...
Vào bữa tối hôm đó, Giang Diệu Diệu giả vờ nói bâng quơ: "Trong nhà chúng ta liệu có phải có ma quỷ gì không?"
"Hả?"
"Trong phòng tôi tự dưng có thêm một chiếc gương mà không có lý do. Không có ai khác vào nhà. Nó chắc chắn là bị ma ám rồi."
"Con ma đấy chắc phải đẹp trai lắm."
Giang Diệu Diệu nhìn đôi lông mày đậm của anh, mỉm cười để đôi mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ.
"Ừm, cũng khá đẹp trai."
Còn cực kỳ tự luyến.
Lông mày của Lục Khải Minh run lên, đặt một đôi đũa vào bát của cô.
Lâu lắm rồi không ra ngoài, đồ ăn kiệt quệ đến đáng thương.
Lục Khải Minh cố ý bỏ trống một căn phòng và đặt một số kệ vào đó để dùng làm kho chứa ngũ cốc.
Trời ngày càng nóng, tốc độ hư hỏng của thực phẩm cũng càng nhanh.
Tốt hơn là họ nên dự trữ nhiều hơn một chút, ít nhất là đủ dùng cho một tháng.
Ngày hôm sau Lục Khải Minh chuẩn bị ra ngoài, Giang Diệu Diệu nằm trên giường mới ngủ quá thoải liền mái trở nên lười biếng, ôm gối cầu xin anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT