Lục Khải Minh bước vào, đặt điện thoại lên bệ cửa sổ, bóc một gói thịt lợn khô đặt lên điện thoại, sau đó mở cửa sổ, ra khỏi phòng, nhìn qua cửa.

Giang Nhục Nhục bị hương thơm đánh thức, ngẩng đầu nhìn bệ cửa sổ, hưng phấn chạy tới.

Bệ cửa sổ quá cao khiến nó không thể đứng lên được, nó cứ nhảy lên nhảy xuống liên tục.

Cuối cùng vì quá hưng phấn nhảy mạnh một cái, mũi nó huých một cái qua. Điện thoại di động bay ra khỏi cửa sổ cùng với thịt lợn khô, đáp xuống sân, màn hình bị đá đập vỡ tan tành.

Giang Diệu Diệu tỉnh lại, ngồi dậy và nhìn vào nguồn phát ra âm thanh.

Nhận ra có điều gì đó không ổn, Giang Nhục Nhục lập tức ngồi xổm trên mặt đất và vẫy đuôi một cách đáng thương.

Lục Khải Minh hài lòng trở về phòng và chơi poker một cách nhàn nhã.

Nửa tiếng sau, anh xuống lầu rót nước, thở dài ngao ngán khi nhìn thấy Giang Diệu Diệu ngồi dưới sàn phòng khách, tay cầm chiếc điện thoại màn hình nứt thành mạng nhện.

"Làm sao thế?" Anh giả vờ hỏi như không biết gì.

Giang Diệu Diệu xấu hổ không dám nói rằng đó là do con ch.ó gây ra, nên chỉ nói: "Sau này tôi sẽ không có điện thoại di động để chơi nữa rồi."

"Không sao, đi đến trung tâm kỹ thuật lấy mấy cái là được."

Nhưng thứ cô cần không phải là điện thoại di động, mà là trò chơi trong điện thoại di động.

Ngay cả khi mang điện thoại mới về, có thể tải game ở đâu được chứ?

Chao ôi, con ch.ó tự tay mình mang về, quả đắng này cô cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay vào bụng.

Giang Diệu Diệu quyết định biến đau buồn thành niềm vui ăn uống và đi đến phòng ăn để lấy đồ ăn.

Không đi vào trong còn đỡ, bước vào rồi cô càng đau khổ hơn.

"Đây, đây là do ai làm chứ?"

Tất cả các túi đóng gói đã được mở ra, khoai tây chiên và bánh quy nằm la liệt trên sàn.

Bao bì của loại kẹo trái cây yêu thích của cô cũng biến mất, mấy chiếc kẹo dính đầy bụi và vụn.

Lục Khải Minh bước vào, nhìn xung quanh, cầm một chiếc bánh quy lên và nói: "Cô xem."

Cô nghiêng người và nhìn thấy một vài dấu răng rõ ràng.

Dấu ấn độc nhất vô nhị đó không thể bị cắn bằng miệng người, vì vậy thủ phạm phải là...

"Giang Nhục Nhục!"

Con chó ngớ ngẩn đang lắc người và nhìn lén với cái đuôi ngoe ngoe nguẩy nguẩy thăm dò. Giang Diệu Diệu túm lấy gáy nó và nhốt nó vào một căn phòng.

"Mấy ngày này mày không được phép ra ngoài!"

"Uuh Uuh Uuh..."

Nó đạp vào cửa một cái thật mạnh, may mà cô giận quá không nghe thấy gì nên bực bội quay vào phòng, đi một mạch đến giường nằm xuống.

Lục Khải Minh đạt được mong muốn của mình, tâm trạng thoải mái và vui vẻ, anh nấu một tô mì và mang lên lầu để xoa dịu trái tim bé bỏng đang bị tổn thương của cô.

Chiếc chăn bông phồng lên như một chiếc túi nhỏ, cô thu mình trong đó bất động.

Anh vỗ vỗ cái túi nhỏ.

"Đừng tức giận nữa, hà tất phải so bì hiểu biết với một con ch.ó chứ? Dậy đi, tôi nấu mì cho cô này."

Chờ mấy phút đồng hồ không đợi được hồi đáp, anh thở dài, nhẹ giọng tiếp tục an ủi.

"Nếu điện thoại di động bị hỏng, chúng ta sẽ lấy một cái mới. Chúng ta đã chuyển một chiếc máy tính có hiệu suất tốt và lấp đầy nó với các trò chơi độc lập rồi. Cô cũng có thể sử dụng TV để phát đĩa. Sẽ không quá nhàm chán. Đồ ăn thì càng đơn giản hơn, trong siêu thị cần cái gì có cái đó. Ăn hết đồ trong thành phố này thì chúng ta sẽ chuyển sang một thành phố khác. Việc cần làm duy nhất bây giờ là vứt con ch.ó đó ra ngoài để chúng ta quay trở lại cuộc sống trước đây, đúng không nào?"

Cô vẫn còn chưa nói câu nào, anh đã cầm bát mì lên thổi, để hương thơm lan tỏa trong phòng.

"Mau ăn đi, nếu không mì sẽ nguội mất. Trưa nay cô bận bịu chăm sóc con ch.ó vô ơn kia, bản thân cũng đâu có ăn được gì nhiều."

Giang Diệu Diệu cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài, hai mắt đỏ hoe, trạng thái rất phiền muộn.

"Tôi không muốn ăn, anh ra ngoài đi, đừng để ý đến tôi."

Lục Khải Minh cau mày khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô.

"Cô thích con ch.ó đó đến vậy cơ à? Rốt cuộc nó có cái gì tốt chứ?"

"Không phải là tôi thích."

"Vậy thì là gì?"

Cô do dự không nói, liền trốn ở trên giường không chịu nói.

Lục Khải Minh đặt bát xuống, mở chăn bông ra và khăng khăng muốn cô nói.

Giang Diệu Diệu không có gì phải che giấu, vì vậy bắt buộc phải nói thật: "Anh có bạn bè, sớm muộn gì anh cũng sẽ đi tìm bạn của mình thôi, chó thì không như vậy. Trong thế giới của nó không có ai khác, chỉ cần tôi nuôi nó, nó sẽ mãi mãi ở bên tôi mà không rời xa tôi."

Khi làn sóng zombie qua đi, khi anh bỏ cô đi tìm bạn mình, cô lại nằm một mình trong tầng hầm tối tăm và bẩn thỉu, cảm giác như mình sắp c.h.ế.t rồi vậy.

Cô độc không đáng sợ, điều đáng sợ là sau khi đã quen có người bầu bạn rồi lại phải quay trở lại trạng thái cô độc.

Sự yên lặng không còn là sự hưởng thụ nữa mà là sự tra tấn, sự tấn công dồn dập khiến cô khó thở, trong cơn đau, cô càng ngày càng nhận ra sự tầm thường và bất lực của mình.

Nếu Lục Khải Minh rời đi, cô sẽ chỉ là một con cún con trốn trong góc mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play