Lúc đầu, con ch.ó con còn không ngừng giãy giụa, nhưng sau đó cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thì từ từ bình tĩnh trở lại.

Túi đựng rác không thông khí, cô sợ nó bị ngạt thở, nên cố tình mở hé một lỗ nhỏ.

Đôi mắt to của cún con đang kiên định quan sát cô, ánh mắt của nó rất thông minh, hiển nhiên không hề nhiễm bệnh.

Lục Khải Minh cho mọi thứ vào xe đẩy và buộc xe vào ghế sau của xe đạp bằng dây thừng.

Bằng cách này, chỉ cần anh đạp vào bàn đạp phía trước, xe đẩy sẽ chạy theo, giúp bớt đi rất nhiều công sức.

"Lên đi."

Anh vỗ vỗ vào chỗ ngồi phía sau.

Giang Diệu Diệu ngồi lên, rồi chỉ tập trung vào con ch.ó con.

Chú nhóc nhỏ đáng thương qúa đi mất, thời gian này chắc chắn không được ăn đồ gì tốt, gầy đến mức khiến người ta thương xót.

Bây giờ về nhà gọi nó là gì nhỉ?

Ăn thịt xông khói có hại không nhỉ? Chó ăn quá mặn hình như dễ bị bệnh.

Giang Diệu Diệu xoa xoa đầu nó, than thở một tiếng.

Lục Khải Minh hỏi: "Sao thế?"

"Sớm biết thế này đã lấy thêm về một túi thức ăn cho chó rồi."

"...."

Khi về đến nhà, Giang Diệu Diệu cởi bỏ quần áo bảo hộ trước, sau đó dắt chó vào phòng tắm và tắm cho nó.

Lục Khải Minh hoàn toàn không để ý tới, tâm tình không tốt, châm một điếu thuốc rồi dựa vào cửa phòng tắm, lẩm bẩm nói bóng nói gió.

"Cô tắm cho mình còn không được tích cực như thế."

"Anh chê nó bẩn thỉu, tôi đương nhiên phải tắm cho nó sạch sẽ rồi."

Giang Diệu Diệu cho chú chó con vào một cái chậu lớn và cho nước vào.

Thật không may là tắm đến giữa chừng thì vòi hoa sen không còn nước nữa.

Cô lắc lắc nó, không có tác dụng, liền quay mặt nhìn Lục Khải Minh cầu cứu.

Nước tự nhiên đã sớm ngừng chu cấp rồi, nước trong biệt thự là một chuyện rất phiền phức. Cần tách nước từ hồ về, đổ vào xô lớn trên tầng cao nhất, cấp nước sinh hoạt để tắm rửa, nấu nướng.

Loại công việc thể chất này luôn được Lục Khải Minh làm, và để bù lại khi giặt quần áo cô cũng sẽ tiện tay giặt luôn quần áo của anh.

Hai người luôn bổ sung cho nhau, nhưng hôm nay Lục Khải Minh không làm nữa, cố tình giả ngu.

"Nhìn tôi làm cái gì?"

"Hết nước rồi."

"Ồ."

"Anh có thể đi xách thêm nước không?"

"Không rảnh."

Anh quay đầu rời đi, Giang Diệu Diệu hai tay ướt nước chạy đuổi theo, dừng ở trước mặt anh.

"Đồ ăn mang về hết rồi mà, hôm nay đâu còn việc gì nữa." "Tôi muốn chơi trò chơi."

"Tối nay chơi có được không?"

"Không được, tôi muốn chơi ngay bây giờ."

Giang Diệu Diệu bực bội, chủ động thể hiện sự yếu đuối.

"Rốt cuộc là anh muốn tôi phải làm gì, thì anh mới đi xách nước?"

Ánh mắt của Lục Khải Minh bất giác rơi vào đôi môi đỏ tươi và mềm mại của cô, anh nhanh chóng rời đi và nói thẳng: "Làm gì cũng không được, cô tự mang con ch.ó về thì tự mình chăm sóc nó đi, đừng làm phiền tôi."

Anh đút tay vào túi đi lên lầu, không để ý đến Giang Diệu Diệu đang giậm chân tức giận ở phía sau.

Đáng đời, hừ.

Con chó đó xấu như ma ấy, rốt cuộc cô thích nó ở điểm nào chứ?

Bởi vì nó đang sống nên yêu thích ư?

Anh cũng đang sống còn gì, sao cô không tắm cho anh đi?

Lục Khải Minh hạ quyết tâm không để ý đến chuyện đó nữa, ngồi trong phòng và bật chiếc máy cũ để chơi bài.

Sau khi chỉ chơi hai trò chơi, anh không thể không đi xuống nhà để tìm kiếm một cái gì đó để ăn, lại lén lút liếc nhìn khi anh đi qua phòng tắm.

Người muốn nhìn thấy thì không ở đấy, chỉ có con ch.ó ngốc nghếch đang ngẩn ngơ trong chậu nước.

Anh bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy một bóng người nhỏ bé vắt ngang qua lan can cửa sổ chống trộm.

Giang Diệu Diệu mặc quần áo bảo hộ, trong tay xách một xô nước, rất vất vả đi từ hồ nhân tạo về.

Chiếc thùng không lớn lắm, Lục Khải minh có thể dễ dàng xách nó về nhà bằng một tay.

Nhưng đến tay cô thì nhìn nó nặng đến mức có thể làm gãy cổ tay cô vậy.

Anh càng nhìn càng cáu, một miếng cắn đứt cái cổ vịt om sấu trên tay, mặt lạnh tanh quay vào phòng.

11:30, thời gian ăn trưa đã đến.

Lục Khải Minh đi xuống lầu và nhìn thấy Giang Diệu Diệu đang ngồi trên sàn phòng khách, ôm một con ch.ó trắng, vừa hôn vừa xoa nắn nó.

"Đây là con ch.ó đó hả?"

"Đúng vậy, đáng yêu đúng không, tắm sạch sẽ rồi lại trắng như vậy, cả người cũng không bị một vết thương hay bệnh ngoài da nào nhé, cực kỳ khoẻ mạnh."

Giang Diệu Diệu chạm vào đầu tròn của nó và cúi đầu nói chuyện với nó.

"Chỉ là nó gầy quá rồi, phải mau mau béo lên mới được. Mày tên là gì bây giờ? Sau này gọi mày là Nhục Nhục được không hả? Giang Nhục Nhục, ha ha ha, có thích không hả?"

Nói chuyện với động vật hoàn toàn là chậm phát triển trí tuệ.

Lục Khải Minh đảo mắt, chuẩn bị nấu cơm, khi mở nắp ra thấy mì bên trong đã được nấu chín.

Giang Diệu Diệu đứng lên ôm con ch.ó và vỗ vỗ vào m.ô.n.g nó.

"Tôi nấu cơm xong từ sớm rồi, ăn cơm thôi."

"Cô ăn rồi à?"

"Chưa, đang đợi anh cùng ăn."

Nghe thấy từ "đợi" lòng anh cảm thấy ấm áp, chuyện không vui tích tụ lúc sáng đã được giải quyết rất nhiều, anh chủ động gắp mì cho cô.

Nhưng ngay sau đó anh còn thất vọng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play